*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Hơn trăm cường giả Thái Sơ tộc bị chém thành hư vô.
Bị giết trong nháy mắt!
Diệp Huyên lạnh lùng nhìn khắp bốn phía, gọi kiếm Thanh Huyên trở về trong tay rồi cất đi, hờ hững nói: “Các ngươi thật sự cho rằng ta chỉ biết dạy học đấy à?"
Sau đó dắt Diệp Thiển Thiển đi.
Nhưng còn chưa đi được hai bước thì cảm nhận được thời không phía sau nứt ra. Một lão già áo trắng chậm rãi bước đến.
Diệp Huyên dừng bước.
Lão già nhìn hắn: “Ngươi biết hậu quả khi giết người của Thái Sơ tộc là gì chăng?"
Diệp Huyên quay lại: “Chờ nghe ngươi phổ biến đây!"
Lão già nheo mắt, siết tay phải lại. Một lốc xoáy đen hiện ra dưới quả đấm của lão.
Diệp Huyên điềm tĩnh đặt tay lên vỏ kiếm.
Lão già bước tới trước, tung cú đấm ra.
Ầm!
Lốc xoáy đen lao vụt đi, khiến thời
không trên đường đi của nó sụp đổ từng chút một.
Chỉ thấy Diệp Huyên rút kiếm ra chém.
Xoẹt!
Nhát chém bổ đôi vòng xoáy, sau đó là một tia kiếm khí đánh bật lão già kia bay đi mấy trăm nghìn trượng.
Diệp Huyên lại chém thêm một nhát.
Ầm!
Lão già lại lui thêm trăm nghìn trượng.
Diệp Huyên chưa dừng lại, chém nhát thứ ba.
Ầm!
Lão già lại lui thêm trăm nghìn trượng, khi dừng lại thì thân xác đã nát bét, chỉ còn linh hồn.
Vào lúc thân xác nát tan, đã có một thanh kiếm đâm xuyên vào trán lão.