Bởi vì hắn phát hiện ra rằng cuộc sống của Nam Man Nhi không hề dễ dàng, vừa nãy khi nàng ta đưa hắn đi, hắn thậm chí còn không kịp phản ứng.
Đúng lúc này, Tần Quan đột nhiên nói: “Sao ngươi lại tới đây?”
Diệp Huyên sắp xếp lại suy nghĩ, nhìn Tần Quan: “Ám Quân nói cô gặp phải rắc rối”.
Tần Quan cười: “Ta có thể giải quyết được”.
Diệp Huyên gật đầu: “Ta biết!”
Tần Quan nhìn Diệp Huyên: “Biết mà vẫn còn tới?”
Diệp Huyên khẽ nói: “Không tới thì lại không yên tâm”.
Tần Quan không nói gì.
Bầu không khí đột nhiên trở nên hơi kỳ lạ.
Lúc này, một người phụ nữ đột nhiên xuất hiện ở bên cạnh, người tới chính là Nam Man Nhi.
Khi thấy Nam Man Nhi, Diệp Huyên sững sờ.
Nam Man Nhi “loạng choạng” đi đến trước mặt Diệp Huyên, vừa tới trước mặt hắn, nàng ta như đứng không vững suýt thì ngã xuống, Diệp Huyên nhanh chóng đỡ nàng ta, ngỡ ngàng gọi: “Cô…”
Nam Man Nhi đang định lên tiếng nói gì đó, nhưng vừa mở miệng, một ngụm máu tươi đã phun ra.
Diệp Huyên sững người.
Nam Man Nhi yếu ớt nói: “Yêu Vương Hoang Cổ kia… mạnh quá! Ta… Ta suýt chút nữa đã chết trong tay nó!”
Nói xong nàng ta lại phun ra một ngụm máu.
Diệp Huyên chần chừ
hỏi: “Cô giết nó rồi à?”
Nam Man Nhi gật đầu: “Đúng thế!”
Diệp Huyên im lặng.
Yêu Vương Hoang Cổ kia là bán bộ Thiên Tri Cảnh, thế mà cô gái này lại giết được đối phương.
Điều này hơi sai sai nha!
Nam Man Nhi nhìn Diệp Huyên, sau đó yếu ớt nói: “Có phải ta sắp chết rồi không? Ta thấy khó chịu quá, ta… Yêu Vương Hoang Cổ kia thực sự quá lợi hại!”
Yêu Vương Hoang Cổ: “…”
Diệp Huyên nhìn Nam Man Nhi bảo: “Trông cô không sống như đang gặp nguy hiểm đến tính mạng”.
Nam Man Nhi chớp mắt: “Nhưng sao ta lại thấy khó chịu thế này?”
Nói rồi bàn tay đang ôm bụng của nàng ta ấn mạnh hơn một chút.
“Phụt!”
Máu tươi lại phun ra!
Diệp Huyên: “…”
Lúc này cường giả của Nam Man tộc đã lần lượt tới nơi, thấy Nam Man Nhi “yếu ớt” thế này thì ai nấy đều sửng sốt.