Từ khi gia nhập Kiếm Tông đến bây giờ, ngoài Việt Vô Trần, hắn chưa từng thấy những cấp cao khác của Kiếm Tông.
Nghĩ đến đây, Diệp Huyên sa sầm mặt.
Lúc này, hắn cũng phát hiện chuyện này hơi không bình thường.
Bạch Chỉ lại nói: “Kiếm Tông chắc chắn sẽ vứt bỏ ngươi! Vì Tông chủ của Kiếm Tông rất có dã tâm, ông ta có dã tâm, cũng sẽ không đắc tội với những thế lực hàng đầu bên ngoài kia, đặc biệt là bên trong Thần Võ Thành này còn có một Võ Viện! Nếu Kiếm Tông bị nhằm vào, khi đó tình cảnh của Kiếm Tông sẽ vô cùng thê thảm.
Cho nên chắc chắn Kiếm Tông sẽ lựa chọn vứt bỏ ngươi”.
Diệp Huyên im lặng.
Bạch Chỉ nói tiếp: “Sáu cao thủ Đạo Cảnh, đây còn không phải thực lực chân chính của bọn họ! Nếu ngươi muốn bảo vệ mình và bạn bè, hơn nữa không muốn trở mặt với Kiếm Tông thì ngươi nhất định phải lập tức rời đi! Bây giờ rời đi, Kiếm Tông cũng sẽ không quá tuyệt tình, nếu không rời đi, đợi đến lúc bọn họ bảo ngươi đi hoặc muốn khống chế ngươi, khi đó tình cảnh của ngươi sẽ khó xử hơn bây giờ nhiều!”
Diệp Huyên trầm giọng nói: “Ta rời đi thì bọn họ sẽ không nhằm vào bạn bè của ta sao?”
Bạch Chỉ nhẹ giọng nói: “Cái này phải xem thái độ của Võ Viện! Nếu Võ Viện kiên quyết muốn bảo vệ bạn bè của ngươi, chắc chắn bọn họ sẽ không dám tùy tiện ra tay! Nhưng nếu vị kia của Võ Viện cũng có dã tâm…”
Nói đến đây, nàng ta không