Sau khi bắn ra hơn trăm trượng, Diệp Huyên bỗng gầm lên một tiếng, chân phải giẫm mạnh xuống, đưa kiếm lên đỡ.
Ầm!
Tia kiếm quang kia vỡ vụn, nhưng uy lực từ nó cũng đẩy hắn bay đi hơn trăm trượng nữa.
Sau khi dừng lại, tay phải Diệp Huyên không ngừng run rẩy, lục phủ ngũ tạng như bị đảo lộn.
Sức mạnh quá khủng khiếp!
Hắn siết chặt chuôi kiếm trong tay.
Đây chính là cường giả Đạo Cảnh sao?
Lão già nhìn Diệp Huyên với cặp mắt thờ ơ, không nói gì mà lại giơ một tay chỉ vào hắn.
Thanh kiếm trong tay lão bỗng lao vút ra, mang theo sức mạnh hủy thiên diệt địa, đi đến đâu như tia sét bổ xuống đến đấy khiến không gian bốn phía sụp đổ trong chớp mắt.
Lần này, Diệp Huyên đã thật sự nhận ra Đạo Cảnh hoàn toàn ở một cấp độ khác so với Tạo Hóa Cảnh!
Nhưng hắn vẫn không dùng đến con át chủ bài.
Thay vào đó, hắn muốn xem thử giới hạn của mình ở đâu.
Hắn thu kiếm Trấn Hồn rồi nắm chặt hai tay lại.
Trong chớp mắt, hàng loạt thanh phi kiếm bay ra, nhưng chúng vẫn không thể ngăn cản thanh kiếm của lão già tiến sát đến trước mặt Diệp Huyên, kéo theo một vết rách không gian cực dài phía sau.
Diệp Huyên thét lên, đâm kiếm về trước, bên trong không chỉ chứa tốc độ, sức mạnh mà còn cả kiếm ý.
Kiếm ý của hắn