*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Hàn Đình chủ chợt hỏi: “Diệp công tử đã đến kinh đô Bàn tộc rồi?"
Hắn gật đầu: “Chính xác”.
Hàn Đình chủ: “Ban nãy ta thấy được khí Đại Đạo của ngươi... Ngươi đã tu luyện phần hai của Đại Đạo Thần Kinh rồi?"
Diệp Huyên cười: “Đúng thế”.
Sắc mặt đối phương trở nên phức tạp khi nghe vậy.
Diệp Huyên chớp mắt: “Hàn Đình chủ cũng tu luyện Đại Đạo Thần Kinh sao?"
Ông ta cười khổ: “Không hề”.
Diệp Huyên thắc mắc: “Sao lại không tu?"
Hàn Đình chủ do dự đáp: “Vì chủ nhân không để nó lại Đạo Đình...”
Diệp Huyên càng không hiểu: “Sao y không để lại cho các ông?"
Hàn Đình chủ im luôn.
Diệp Huyên nói tiếp: “Thật ra thì ông cũng đừng để tâm quá, nó cũng bình thường thôi à!"
Hàn Đình chủ triệt để im lặng. Tên này cứ mở mồm ra là chọc ngoáy thế à?
Thấy hắn còn muốn nói tiếp, ông ta vội vàng ngắt lời: “Bàn tộc đồng ý cho ngươi ở lại tu hành?"
Hắn gật đầu: “Chính xác”.
Hàn Đình chủ: “Ngươi đã giao dịch gì với họ?"
Diệp Huyên cười: “Không gì cả! Có phải Hàn Đình chủ hiểu lầm gì Bàn tộc không? Ta thấy họ cũng tốt lắm”.
Hàn Đình chủ không nói gì.
Diệp Huyên cười cười, còn đang định
mở miệng thì ông ta đã biến mất tăm.
Làm mặt hắn đen sì.
Chuyện quái gì thế này?
Hắn không nghĩ nhiều nữa mà trở về Bàn tộc. Thái độ của người nơi đây đối với hắn cũng đã thay đổi rất nhiều.
Thứ nhất là Bàn tộc đã công nhận thực lực của hắn, bởi vì từ xưa đến nay, kẻ mạnh đi đến đâu cũng được xem trọng.
Thứ hai và cũng là quan trọng nhất, đó chính là hai phần Đại Đạo Thần Kinh còn lại!
Người này có báu vật trong tay!
Người khác đến Bàn tộc đều là để trộm linh khí Đại Đạo, nhưng hắn thì lại mang Thần vật đến nơi này.
Đại Đạo Thần Kinh!
Là một thứ vô cùng hiếm thấy, cho dù là ở một tộc lớn như Bàn tộc.
Trở lại rồi, Diệp Huyên lại một lần nữa phải tấm tắc khen linh khí Đại Đạo nơi này thật sự là quá mức tinh khiết.
Tu luyện ở đây tương đương với làm ít công to!