Thật ra là Thần Huyền tôn đang giả ngơ.
Sinh mệnh cao hơn nền văn minh Thần Tri, ông ta cảm thấy rất hứng thú.
Bất kể là loài người hay nền văn minh Thần Tri, cả hai đều cảm thấy hứng thú về những thứ mình chưa biết.
Lúc này cô gái váy trắng lạnh lùng nhìn thoáng qua Thần Huyền tôn, ông ta lập tức biến sắc, vội bảo: “Chúng ta đi thôi!”
Dứt lời, ông ta và Mộc Huyền tôn quay lưng rời đi.
Bên cạnh, Chiêm Đài Linh Nhi nháy mắt với Diệp Huyên.
Hiển nhiên nàng ta muốn ở lại.
Diệp Huyên còn chưa nói, Thanh Nhi đã nhìn về phía Chiêm Đài Linh Nhi: “Ngươi cảm thấy ngươi đáng yêu lắm sao?”
Lúc nàng ấy nói, một thanh kiếm đã lơ lửng trên đầu Chiêm Đài Linh Nhi.
Chiêm Đài Linh Nhi không đáp, lặng lẽ rời đi.
Không thể dây vào được!
Sau khi Chiêm Đài Linh Nhi đi, ở đây chỉ còn lại Diệp Huyên và Thanh Nhi.
Thanh Nhi nhìn Diệp Huyên mỉm cười rồi khoác tay hắn.
Diệp Huyên nhẹ giọng bảo: “Thanh Nhi, muội... thật đáng sợ”.
Thanh Nhi hỏi: “Sao huynh lại nói như vậy?”
Hắn cười khổ: “Ta cứ tưởng nền văn minh Thần Tri đã rất lợi hại, nhưng không ngờ ở trước mặt muội vẫn yếu như vậy, hầy!”
Vẫn là một nhát kiếm!
Kể cả cao thủ Mệnh Huyền
cũng không đỡ nổi một kiếm của Thanh Nhi.
Nếu không phải một kiếm, chỉ cần hai kiếm là có thể đoán được đại khái thực lực chân chính của Thanh Nhi.
Nhưng hắn không ngờ vẫn là một kiếm.
Mãi mãi một kiếm!
Nghĩ tới đây, cảm giác bất lực lập tức dâng lên trong lòng Diệp Huyên.
Đối mặt với cao thủ như Thanh Nhi, quá khó để vượt qua được nàng ấy.
Sự tồn tại của nàng ấy là vô địch!
Thanh Nhi đột nhiên nhìn xung quanh, sau đó nói: “Nền văn minh này...”
Dứt lời, nàng ấy khẽ lắc đầu, không nói thêm gì nữa.
Diệp Huyên hỏi: “Nền văn minh này có lịch sử hàng tỷ năm. Trong số những nền văn minh mà muội đã gặp, nó có thể xếp hạng cao không?”
Thanh Nhi lắc đầu: “Không thể”.
Nghe vậy, Diệp Huyên cứng họng.
Không thể!
Phải công nhận là hắn đã bó tay.