Thế là nàng đáp ngay: “Được được! Rất tốt!"
Rồi đưa cho hắn một chiếc nhẫn chứa đồ: “Đây!"
Diệp Huyên nhìn vào trong, thấy chỉ có mười nghìn viên Thần Tri Tinh.
Nhắm thấy hắn toan mở miệng, Chiêm Đài Linh Nhi đã chặn trước: “Nhiêu đây không ít đâu! Ngươi thử mà xem, linh khí nhiều lắm!"
Diệp Huyên gật đầu: “Được”.
Rồi hắn đốt số tinh thạch kia lên, chúng lập tức tỏa ra một lượng linh khí tinh khiết đến khủng khiếp.
Khiến Diệp Huyên cũng phải sửng sốt.
Chiêm Đài Linh Nhi cười khanh khách: “Linh khí của Thần Tri Tinh ghê lắm, chất lượng còn cao nữa!"
Diệp Huyên gật gù rồi bắt đầu tu luyện.
Chính là chiêu nén thời không kia.
Đồng tử Chiêm Đài Linh Nhi rụt lại khi nhận ra hắn lại đang nén thời không: “Ngươi...”
Nàng đã chấn động đến tắt tiếng.
Hắn ta đang nén vật chất thời không ư?
Văn minh Thần Tri cũng từng suy nghĩ về phương pháp tu luyện này, nhưng có làm cách nào cũng không được.
Bởi vì không một nhân vật nào trong bức tranh lại có thể gấp được bức tranh ấy.
Nghĩ vậy, nàng vội vàng vọt đến, vươn tay chạm nhẹ vào mặt Diệp Huyên, sau đó biến sắc.
Nàng không chạm vào được hắn!
Bởi vì hắn đã không còn ở trong thời không của thế giới này nữa!
Hắn đã rời đi một cách chân chính!
Chiêm
Đài Linh Nhi lẳng lặng nhìn hắn, trong lòng ầm ầm rúng động.
Nàng bỗng nhận ra cho dù trước đó mình có không ra tay, Huyễn Yêu Vương cũng không làm gì được người này!
Bởi đây là sự áp chế đến từ không gian cao hơn!
Diệp Huyên thì lại không để ý đến cô nàng mà đang không ngừng gấp, nén thời không trước mặt. Chỉ cần thành công, sức mạnh của hắn sẽ hoàn toàn lột xác!
Ngặt nỗi vẫn có chút quá sức.
Bởi hành động nén thời không vật chất này khiến hắn tiêu hao quá quá nhiều thần hồn.
Chỉ mới bắt đầu thôi mà đã thấm mệt rồi.
Đã vậy số lượng Thần Tri Tinh bị tiêu hao cũng nhanh không kém, chỉ chớp mắt mà hơn nghìn viên đã bốc hơi.
Nhưng hắn vẫn kiên trì!
Phải kiên trì!
Chẳng qua bao lâu sau, mặt hắn đã trắng bệch như giấy.