*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Tần Quan nghiêm giọng: “Thế thì khác gì làm cướp? Ta và Tiểu Huyên Tử không phải người như thế!"
Chiêm Đài Linh Nhi: “...”
Tần Quan hỏi Diệp Huyên: “Tiểu Tháp của ngươi đâu?"
Diệp Huyên vươn tay đẩy nó sang.
Tần Quan cười nói: “Ta mượn dùng chút nhé?"
Diệp Huyên tỏ vẻ phật lòng: “Mượn gì mà mượn? Cái gì của ta mà không phải là của cô? Sau này đừng nói mấy lời khách khí đó nữa!"
Ánh mắt Tần Quan nhìn hắn tràn đầy ấm áp, cười nói: “Được!"
Sau đó xoay người đi.
Hiển nhiên là để bắt tay làm thêm lựu đạn rồi.
Đợi nàng ta khuất dạng, Chiêm Đài Linh Nhi hỏi: “Diệp công tử, cô nương đó là thê tử của ngươi à?"
Diệp Huyên nhìn sang: “Cô hỏi làm gì?"
Nàng cười: “Tò mò thôi”.
Diệp Huyên cười cười, không nói gì thêm.
Chiêm Đài Linh Nhi: “Con người không phải có tục tam thê tứ thiếp sao?"
Diệp
Huyên: “Đúng”.
Chiêm Đài Linh Nhi lắc đầu: “Nhưng văn minh Thần Tri chúng ta thì đều theo chế độ một vợ một chồng, cả đời chỉ có một người cùng đi”.
Diệp Huyên buột miệng: “Nghe không ổn lắm, có thể thay đổi...”
Rồi như nghĩ đến điều gì mà im bặt.
Chiêm Thai Linh Nhi nhíu mày hỏi: “Sao lại không ổn? Cả đời chỉ thích duy nhất một người, chỉ cùng người đó nắm tay đi đến cuối không phải rất tốt hay sao?"
Diệp Huyên ngẫm nghĩ một hồi mới hỏi lại: “Văn minh Thần Tri các cô đông dân không?"
Nàng lắc đầu: “Không nhiều”.
Hắn cười: “Đấy! Chỗ bất ổn nằm ở đó đấy! Nó ảnh hưởng xấu đến việc gia tăng dân số!"