*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Thấy Diệp Huyên lại xuất hiện trước lối vào, Huyễn Yêu Vương vừa mở mồm định quát tháo thì bị Cổ Yêu Vương can lại.
Y trừng gã một cái tóe lửa rồi chỉ lên trên cao, nơi mười quả Chuyên Trị Mấy Đứa Không Phục đã mai phục sẵn.
Sự hiện diện của chúng làm Huyễn Yêu Vương nguôi đi trông thấy.
Thân xác của gã rất mạnh, nhưng không đến mức có thể ăn trọn những thứ này.
Sẽ chết đấy!
Cổ Yêu Vương nhìn Diệp Huyên: “Ngươi rốt cuộc muốn gì?"
Hắn lãnh đạm đáp: “Ta đến đây để xin lỗi các ngươi”.
Xin lỗi?
Mấy chữ này khiến đám người Huyễn Tinh giới ngây ra.
Người này đến để xin lỗi?
Huyễn Yêu Vương chần chừ: “Ngươi cho nổ nát thế giới của chúng ta rồi đến xin lỗi?! Con người kia, ngươi cho rằng xin lỗi là xong chuyện à?"
Diệp Huyên thật sự không biết phải nói gì.
Đờ
cờ mờ!
Lão khốn nạn này cho rằng hắn đến xin lỗi thật đấy à?
Nói chuyện với mấy thằng ngu mệt đầu quá!
Ánh mắt của hắn chuyển sang Cổ Yêu Vương, thấy y do dự mở lời: “Ngươi đến xin lỗi thật sao?"
Diệp Huyên thộn mặt ra.
Móa nó chứ!
Sao cái Huyễn Tinh giới này toàn mấy kẻ ngây thơ như bò đeo nơ vậy?
Hắn thở dài thườn thượt: “Thật sự là đến xin lỗi”.
Đoạn chỉ tay lên cao: “Đây, thấy ta chân thành biết bao chưa?"
Nhóm người kia nghe vậy thì biến sắc.
Cái này mà xin lỗi gì?
Rõ ràng là uy hiếp!