Diệp Huyên vội hỏi: “Tin gì?"
Tần Quan: “Nàng ấy mang những người kia đến rèn luyện ở Hoang Chiến Trường. Nó cách nơi này cực kỳ xa, cũng rất thích hợp để rèn luyện, ngươi có thể đến đó”.
Hoang Chiến Trường?
Diệp Huyên nhíu mày: “Là ở đâu?"
Tần Quan khép ngón tay lại, bắn một tia sáng trắng vào giữa trán hắn. Một khắc sau, một tấm bản đồ tinh vực xuất hiện trong đầu hắn.
Nàng ta cười nói: “Ngươi có kiếm Thanh Huyên trong tay, muốn đi thì bay một chút là tới!"
Diệp Huyên gật đầu: “Được!"
Tần Quan không nói thêm nữa mà vừa cười hí hửng vừa chạy đi xem mỏ Thần Tri Tinh.
Thấy nàng ta vui vẻ như vậy, Diệp Huyên cũng cười rộ lên.
Không biết vì sao mà hắn chỉ thích đưa tiền cho Tần Quan tiêu xài, từ đó có được cảm giác sung sướng vô hình.
Hình như có hơi bi3n thái?
Diệp Huyên cười cười rồi rời đi.
Lại tu luyện thôi!
Đã biết tung tích của nha đầu Thanh Khâu thì hắn cũng không cần phải sốt ruột nữa.
Việc cần kíp là phải tu luyện phương pháp nén đến trình độ cao nhất rồi dung hợp vào kiếm Thanh Huyên, phát ra uy lực k hủng bố nhất!
Diệp Huyên đứng trong một vùng tinh không vô danh, giơ tay phải lên, lập tức khiến thời không
bốn phía trở nên vặn vẹo.
Tinh vực trải khắp mấy triệu dặm cũng không thoát khỏi.
Trông kh ủng bố vô cùng!
Lần này hắn không còn phải gắng sức như trước kia nữa, nhưng dù sao cũng hao tổn rất nhiều thần hồn, vì vậy cũng không ung dung là bao.
Nhưng có kiếm Thanh Huyên ở đây, quả thật là nhẹ gánh hơn nhiều.
Bởi vì nó giúp trấn áp linh hồn hắn!
Thời gian từng chút qua đi, tinh vực thời không bốn phía bị nén lại thành một đường thẳng, bị Diệp Huyên dung nhập vào kiếm Thanh Huyên.
Uỳnh!
Thanh kiếm rung lên, phát ra tiếng kiếm minh chói tai.
Diệp Huyên nhìn nó mà hưng phấn không thôi.
Chỉ cần vung kiếm ra, cường giả Mệnh Huyền Cảnh cũng phải chết!
Hắn tin là vậy!
Rốt cuộc cũng không có cảm giác mình yếu thế nữa rồi!