Nhưng quan trọng nhất là nàng rất thân với Diệp Huyên!
Điều này cực kỳ cực kỳ quan trọng với văn minh Thần Tri!
Có thể dựa dẫm vào người này không, tất cả đều phải xem Chiêm Đài Linh Nhi!
Thấy nàng xuất hiện, Diệp Huyên cười hỏi: “Có chuyện gì sao, Linh Nhi cô nương?"
Nàng cười: “Tặng ngươi một món quà! Đảm bảo ngươi sẽ thích!"
Diệp Huyên ngạc nhiên: “Tặng quà cho ta ư?"
Chiêm Đài Linh Nhi gật đầu: “Đúng vậy!"
Diệp Huyên tò mò: “Là quà gì?"
Chiêm Đài Linh Nhi vỗ tay, gọi hai cô gái bước ra từ sau lưng. Sắc vóc bọn họ tuyệt đẹp, dung mạo cũng thuộc hạng nghiêng nước nghiêng thành.
Chiêm Đài Linh Nhi bước tới chớp mắt với hắn: “Song phi ấy mà... He he...”
Diệp Huyên chỉ biết cứng đờ: “...”
Song phi?!
Lời này của Chiêm Đài Linh Nhi khiến Diệp Huyên hóa đá tại chỗ.
Nàng định làm gì thế này?
Muốn hối lộ hắn hả?
Hay là muốn kiểm tra hắn?
Quá mức dung tục!
Không thể chấp nhận được!
Diệp Huyên hùng hồn dõng dạc thốt lên: “Linh Nhi cô nương! Ta không phải loại người đó! Cô làm vậy chính là đang sỉ nhục nhân phẩm và nhân cách của ta!"
Chiêm Đài Linh Nhi mở to
mắt: “Ta tưởng ngươi háo sắc lắm?"
Diệp Huyên trợn trừng: “Ai nói ta háo sắc? Ai nói?!"
Chiêm Đài Linh Nhi chần chừ: “Nhưng ta thấy ngươi háo sắc thật mà...”
Diệp Huyên sượng trân.
Lại nghe nàng cười hỏi: “Thật sự không muốn sao?"
Hắn vừa định mở miệng thì một trong hai cô gái từ văn minh Thần Tri kia dịu dàng cất tiếng: “Chúng tôi cái gì cũng biết làm...”
Cái gì cũng biết?
Diệp Huyên nghe mà cảm thấy linh hồn mình như bị âm thanh này bắt mất.
Nhưng vẫn lắc đầu đầy "kiên quyết": “Không, ta không hề muốn!"
Chiêm Đài Linh Nhi nghĩ ngợi một hồi rồi quay lại nói với hai cô gái: “Vậy thôi, các ngươi đi đi”.
Cả hai xoay người đi với vẻ thất vọng.