Diệp Huyên quyết định lên đường đến Hoang Chiến Trường để tìm Thanh Khâu.
Bởi vì cường giả Mệnh Huyền Cảnh hiện giờ đã không phải là đối thủ của hắn nữa.
Có kiếm Thanh Huyên trong tay, hắn chỉ mất nháy mắt đã đến nơi.
Diệp Huyên bước ra từ một vùng tinh không tĩnh mịch nào đó, bốn phía chỉ có ánh sao ảm đạm, tỏa ra cảm giác bị kiềm nén.
Và không có bất kỳ dấu hiệu nào của sự sống!
Diệp Huyên nhìn khắp nơi một vòng, cảm thán rất nhiều tinh vực trong vũ trụ hoàn toàn không có sự sống tồn tại.
Hắn biến mất tại chỗ, đi qua mấy trăm tinh vực trong chớp mắt, sau đó phát hiện một hành tinh có sự sống.
Diệp Huyên vừa bước vào đã cảm nhận được một tia khí tức hiện ra trước mắt, sau đó là một ông lão xuất hiện.
Ông ta hỏi: “Ngươi là người phương nào?"
Diệp Huyên nhìn ông ta một hồi: “Ta là Diệp Huyên”.
Ông lão nhíu mày: “Chưa nghe bao giờ! Ngươi là người bên ngoài!"
Hắn gật đầu.
Ông lão: “Ngươi đến đây làm gì?"
Diệp Huyên chỉ cười hỏi: “Ông là ai?"
Ông lão: “Ta là người bảo vệ nơi này!"
Diệp Huyên gật gù, nhìn quanh quất: “Còn nơi này là nơi nào?"
Ông lão nhìn hắn: “Đại lục Vô Cực”.
Đại lục
Vô Cực?
Diệp Huyên lại quan sát một hồi, nhận ra văn minh võ đạo nơi này quá thấp!
Thực lực của ông lão này cũng thấp vô cùng, còn thua xa cả văn minh con người chứ đừng nói văn minh Thần Tri!
Hắn vốn định rời đi nhưng rồi thay đổi suy nghĩ. Sao lại không mở thư viện để tạo phúc cho nơi này?
Hơn nữa ở đây hắn có khác gì Thần đâu!
Là vô địch đó!
Vô địch tuyệt đối luôn!
Khóe miệng hắn vểnh lên khi nghĩ vậy.
Ông lão kia thấy nụ cười bỉ ổi này thì nhíu mày: “Ngươi... ngươi là người phương nào?!"
Diệp Huyên cười he he: “Ta đến dạy học!"
Ông lão sửng sốt.
Chỉ thấy Diệp Huyên xoay người, khép ngón tay lại, phóng ra một luồng kiếm quang phá không lao tới, xé đôi bầu trời.
Ông lão sửng sốt.