Cô bé nhìn Diệp Huyên: “Không muốn!”
Diệp Huyên tỏ vẻ khó hiểu: “Tại sao?”
Cô bé chần chừ một lát rồi đáp: “Ngươi nói bao ăn bao ở nên ta mới đến, còn về tu luyện… Ta không có tiền!”
Không có tiền!
Tu luyện cần tiền!
Không có tiền?
Đừng nói là tu luyện, kể cả vợ cũng không có!
Diệp Huyên cười nói: “Ngươi tu luyện không cần để tâm đ ến tiền!”
Cô bé hỏi: “Ngươi cho ta tiền à?”
Diệp Huyên gật đầu.
Cô bé hơi do dự, sau đó hỏi: “Ta phải bỏ ra cái gì?”
Diệp Huyên hơi bất ngờ, tuy cô bé này còn nhỏ tuổi, nhưng suy nghĩ lại rất chín chắn.
Bình thường chỉ có những đứa bé từ nhỏ gia cảnh đã không tốt mới có thể như thế, đứa trẻ nhà nghèo lo liệu việc nhà sớm hơn mà!
Diệp Huyên cười nói: “Ngươi giúp ta đánh bảng, giành được hạng nhất, sau đó nói với tất cả mọi người, mình là người của thư viện Quan Huyên là đủ rồi!”
Cô bé hỏi: “Chỉ thế thôi à?”
Diệp Huyên gật đầu.
Cô bé đột nhiên quỳ xuống đất: “Sư phụ!”
Sư phụ!
Diệp Huyên sửng sốt.
Thượng Quan Ngưng đang nhìn cô bé cũng lập tức thay đổi sắc mặt!
Thân phận của học viên sao có thể sánh với đệ tử của
Viện trưởng được?
Sau khi cô bé quỳ, thân phận đã lập tức thay đổi!
Cô bé này không đơn giản!
Diệp Huyên cười khẽ, cũng không nghĩ nhiều, hắn kéo cô bé dậy, cười nói: “Nếu con đã gọi ta là sư phụ thì là sư phụ vậy! Tu luyện khá là vất vả, con có sợ không?”
Cô bé lắc đầu: “Không sợ!”
Diệp Huyên cười hỏi: “Con tên gì?”
Cô bé nhìn Diệp Huyên: “Con là cô nhi, sống đầu đường xó chợ, mọi người đều gọi con là đại tỷ, hay là…”
Diệp Huyên lập tức nói: “Không được!”
Đùa cái gì vậy!
Cô bé nói: “Hay là sư phụ đặt cho con một cái tên đi!”
Diệp Huyên ngẫm nghĩ, sau đó nói: “Con là học viên gia nhập đầu tiên của thư viện Quan Huyên, cho nên gọi con là Quan Nhất đi! Tiểu Quan Nhất! Ha ha…”
Quan Nhất!
Cô bé lập tức cúi thấp người: “Cảm ơn sư phụ đã đặt tên!”