Diệp Huyên đi tới một vũ trụ tinh không hoàn toàn mới, hắn ngồi xếp bằng trên mặt đất, chậm rãi nhắm hai mắt lại.
Chữa thương.
Trong trận chiến vừa rồi, khi chưa sử dụng đến phương pháp gấp, hắn đã bị thương.
Nhưng trận chiến này cũng cho hắn nhận ra một điều, phương pháp gấp của hắn vẫn chưa phải là vô địch.
Bởi vì cho dù là cường giả trong quan tài máu hay là cô gái áo trắng vừa rồi, hắn đều không thể dùng một chiêu kết liễu đối phương.
Phương pháp gấp này vẫn chưa đủ mạnh!
Diệp Huyên hít sâu một hơi, bắt đầu tập trung chữa thương.
Một lát sau, khi thương thế của hắn gần như khỏi hẳn thì hắn lại bắt tay vào tu luyện phương pháp gấp.
Từ khi tu luyện phương pháp gấp này, hắn đã xem thường hết thảy cảnh giới, bây giờ cảnh giới đối với hắn mà nói đã không còn ý nghĩa mấy nữa. Tất nhiên, không thể nói rằng hiện tại hắn đã hoàn toàn thoát khỏi phạm trù các cảnh giới, chỉ có thể nói là hắn đã đi được trên một con đường hoàn toàn mới.
Lần này Diệp Huyên bắt đầu thử nghiệm gấp nhiều thời không vũ trụ hơn.
Phải công nhận là hiện tại tác dụng của Thần Qua Tinh mới bắt đầu phát huy triệt để.
Linh khí vô cùng vô tận cung cấp cho hắn tu luyện.
Có điều khi hắn muốn đột phá cực hạn hiện nay của bản thân thì lại có vẻ vô cùng khó khăn.
Gấp thời không quả thật ra tiêu hao thần hồn!
Nhưng chẳng còn cách nào khác, hắn vẫn phải đột phá giới hạn của bản thân cho bằng được.
Không tự ép bản thân thì chỉ có nước chờ bị người ta cho
ăn đòn!
Tại chỗ, Diệp Huyên điên cuồng gấp thời không ở xung quanh lại, càng lúc càng có nhiều thời không bị hắn gấp thành một đường, mà đường gấp trong tay hắn giờ đây đang ẩn chứa sức mạnh vô cùng vô tận rất kinh khủng!
Cứ như vậy, thời gian từng chút trôi đi.
Thần Qua Tinh xung quanh Diệp Huyên đang không ngừng thiêu đốt để cung cấp linh khí cho hắn.
Cũng may là hắn có đủ Thần Qua Tinh, nếu không thì hắn căn bản không dám tu luyện một cách trắng trợn không kiêng dè gì như thế.
Bởi vì nó không chỉ tiêu hao thần hồn của bản thân mà còn tiêu hao cả linh khí...
Không biết qua bao lâu, Diệp Huyên đột nhiên gầm lên đầy giận dữ, hắn bỗng siết chặt tay lại, thời không trong mấy trăm nghìn trượng xung quanh chợt bị hắn nén thành một đường thẳng trong lòng bàn tay. Mà lúc này đây, sắc mặt hắn đã trở nên tái nhợt.
Nhưng chẳng mấy chốc, khóe miệng hắn đã cong lên thành một nụ cười.
Thành công rồi!
Hắn lại lần nữa đột phá được cực hạn của bản thân.
Gấp được thời không trong phạm vi lớn hơn!