*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Diệp Huyên nhìn về phía Kỳ Điện hạ: “Nếu cô không đi, vậy cũng không thể trách ta rồi!”
Nói xong, hắn đang định mở miệng gọi ra hai chữ kia, Kỳ Điện hạ chợt nói: “Đợi đã!”
Diệp Huyên nhíu mày, Kỳ Điện hạ nói: “Diệp công tử, lần này ta nể mặt ngươi”.
Nói xong, nàng quay người rời đi!
Nghe thấy lời của Kỳ Điện hạ, sắc mặt Diệp Huyên bỗng sầm lại!
Mẹ nó!
Lại bị gài rồi!
Cái gì gọi là nể mặt chứ?
Rõ ràng là mình nể mặt nàng ta mà? Bây giờ nàng ta nói kiểu này, lại thành mình nợ nàng ta một ân tình!
Hắn ngu người luôn!
Mà sắc mặt đám người Cổ Dị ở bên cạnh cũng trở nên vô cùng khó coi!
Bọn họ không ngờ, Kỳ Điện hạ này lại chạy!
Cứ chạy đi như vậy?
Thù sâu hận lớn cũng không cần báo?
Sợ như vậy sao? Sắc mặt Cổ Dị vô cùng u ám: “Đã tu đến Chí Thần Cảnh rồi mà còn sợ này sợ kia, đúng là vô nghĩa!”
Nói xong, hắn ta nhìn về phía Diệp Huyên: “Không phải ngươi muốn diệt Thượng Cổ Dị tộc ta sao? Đến đây! Mấy ngàn Chân Tiên của Thượng Cổ Dị tộc ta ở đây, ta cũng muốn xem ngươi dùng miệng diệt bọn ta như thế nào!”
Diệp Huyên gật đầu: “Như ngươi mong muốn!”
Nói xong, Diệp Huyên nhìn kiếm Thanh Huyên trong tay: “Thanh Nhi!”
Thanh Nhi!
Vừa dứt lời, kiếm Thanh Huyên rung lắc dữ dội, ngay sau đó, thời không bên cạnh
Diệp Huyên bỗng nhiên vỡ ra, tiếp theo, một cô gái mặc váy trắng chậm rãi đi ra!
Nhìn thấy cô gái này, Diệp Huyên lập tức sửng sốt!
Đệt?
Mẹ?
Thanh Nhi tới không phải Thanh Nhi váy trắng, cũng không phải Thanh Khâu, mà là Diệp Thanh Thanh lúc trước từng ở cùng hắn một khoảng thời gian!
Ngày đó từ biệt, đã lâu không gặp!
Diệp Huyên không ngờ đối phương lại xuất hiện ở nơi này!
Chuyện này không khoa học chút nào!
Diệp Thanh Thanh nhìn Diệp Huyên: “Nhìn vẻ mặt này của huynh, hình như không chào đón ta lắm, vậy ta đi nhé?”
Tuy nói như vậy, nhưng nàng không hề có ý định rời đi!
Diệp Huyên vội nói: “Không phải ta không chào đón muội, chỉ là cảm thấy rất bất ngờ!”
Sắc mặt Diệp Thanh Thanh bình tĩnh: “Thật sao?”
Diệp Huyên cười nói: “Đúng vậy! Trái lại, ta rất bất ngờ và vui vẻ, ngày đó muội rời đi, ta từng phái người tìm kiếm muội, nhưng không tìm được bất kỳ tin tức gì của muội!”