Dạ Lan nhìn về phía Thần Võ Thành, như có hơi do dự.
Vì lão ta không tin Diệp Huyên lắm!
Lão ta vẫn mang tâm trạng đề phòng Diệp Huyên.
Lúc này, Diệp Huyên đột nhiên nói: “Các hạ có biết vì sao lúc trước ta có thể giết chết cao thủ Đạo Cảnh trong nháy mắt không?”
Dạ Lan nhìn Diệp Huyên, Diệp Huyên cười nói: “Cũng là vì bảo vật đó, ta mượn sức mạnh của nó, cho nên mới có thực lực có thể giết cao thủ Đạo Cảnh trong nháy mắt! Mà một khi để Lý Huyền Phong đạt được nó, đến lúc đó đừng nói là các vị, dù là bản tôn của Tinh chủ kia tới đây cũng sẽ bị ông ta giết chết trong nháy mắt!”
Dạ Lan im lặng.
Lúc này, một cao thủ Đạo Cảnh bên cạnh lão ta truyền âm: “Tuy người này có ý đồ riêng, nhưng lời hắn nói cũng khá đáng tin.
Cho dù thế nào cũng không thể để Lý Huyền Phong thu phục bảo vật kia!”
Dạ Lan gật đầu, sau đó nhìn về phía Diệp Huyên: “Nếu chúng ta ra tay, ngươi sẽ làm gì?”
Diệp Huyên trầm giọng nói: “Ta âm thầm ám sát!”
Ám sát!
Nghe vậy, Dạ Lan nheo mắt lại, lão ta cũng có chút hiểu biết về năng lực của Diệp Huyên, đặc biệt là phi kiếm của hắn, nếu giao chiến trực diện, phi kiếm kia cũng không đáng sợ lắm, nhưng nếu Diệp Huyên ẩn nấp trong bóng tối,