*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Lời này khiến ông lão biến sắc kịch liệt.
Diệp Huyên cười đáp: “Muốn giết cứ giết, cần gì hỏi ta?"
Kỳ Điện hạ chớp mắt: “Thì ta đang trưng cầu ý kiến của ngươi đấy thôi!"
Diệp Huyên cười: “Lão rắp tâm hại người, giết đi”.
Nhưng Kỳ Điện hạ lại không ra tay.
Diệp Huyên nhìn ông lão đang bắt đầu phát hoảng kia: “Lão có gì muốn nói à?"
Kỳ Điện hạ: “Lão có hai số mệnh. Thứ nhất là bỏ mạng ở đây, thứ hai là giúp xây dựng thư viện Quan Huyên tại nơi này, trở thành bá chủ một phương”.
Diệp Huyên không khỏi nhíu mày: “Giúp xây dựng thư viện Quan Huyên á?"
Kỳ Điện hạ gật đầu: “Chính xác”.
Ông lão kia cuống quít nói: “Ta sẵn sàng giúp đỡ!"
Diệp Huyên nhếch mép: “Vì sao ta phải tin ngươi?"
Ông lão lắp bắp: “Ta...”
Diệp Huyên bất thình lình rút kiếm vung về bên phải.
Xoẹt!
Toàn bộ tinh vực bị chém làm đôi trong nháy mắt.
Ông lão lẫn cô gái giáp đen đều kinh hãi.
Diệp Huyên nhìn lão: “Biết ta là ai không?"
Ông lão chần chừ: “Ngươi là... Diệp Viện trưởng kia?"
Hắn gật đầu: “Thông minh!"
Lão ta không nói gì thêm.
Chỉ im lặng nhìn hắn với ánh
mắt mang theo mấy phần kiêng kỵ.
Bởi vì lão nghe đồn rằng Diệp Viện trưởng là một người cực kỳ tàn nhẫn, đến cha ruột cũng dám giết!
Diệp Huyên cười: “Ta tạm thời cho ngươi giữ lại cái mạng này, nhưng đợi khi ta trở lại rồi mà thư viện Quan Huyên còn chưa xây xong, ta sẽ lấy nó”.
Ông lão gật đầu lia lịa: “Vâng vâng!"
Diệp Huyên lại hỏi: “Di tích Thiên Uyên có bảo vật gì không?"
Ông lão chần chừ: “Có! Rất nhiều!"
Rất nhiều ư?
Diệp Huyên gật đầu: “Dẫn chúng ta đến đó xem”.
Ông lão ra vẻ chần chừ: “Di tích Thiên Uyên nguy hiểm lắm!"
Diệp Huyên nhíu mày: “Một kiếm vừa rồi chưa đủ cho ngươi thấy ta là cao thủ tuyệt thế à?"
Ông lão: “...”