Lão Nhạc ngẫm nghĩ, sau đó nói: “Mục Phong Trần nói với ta, chí bảo kia không nằm trong tay Kiếm Tông!”
Diệp Huyên cười nói: “Tiền bối tin sao?”
Lão Nhạc nhìn Huyên, cười nói: “Ngươi tin không?”
Diệp Huyên lắc đầu cười: “Nếu ta đoán không sai, bọn họ nhất định nói rằng bảo vật kia còn trên người Diệp Huyên ta, đúng không?”
Lão Nhạc gật đầu: “Đúng vậy!”
Diệp Huyên đi đến trước mặt lão Nhạc: “Thực lực của tiền bối hẳn là đã vượt qua Đạo Cảnh, bây giờ ta ở trước mặt tiền bối, tiền bối có thể lục soát hậu bối, nếu như vật kia thực sự ở trên người hậu bối, ta cam tâm tình nguyện nhận lấy cái chết!”
Lão Nhạc nhìn Diệp Huyên, ngay sau đó, thần thức của lão ta đột nhiên bao phủ lấy Diệp Huyên.
Lúc này, Diệp Huyên gần như là trong suốt trước mặt lão Nhạc!
Mà vật phẩm trong nhẫn chứa đồ trên tay Diệp Huyên đều không hề xuất trong đầu lão Nhạc!
Một lát sau, lão Nhạc thu hồi thần thức, lão ta nhìn Diệp Huyên, cau mày lại.
Lúc này, Dạ Lan ở bên cạnh trầm giọng nói: “Lão Nhạc, Kiếm Tông đều là hạng người gian xảo giả dối, lời của bọn họ hoàn toàn không thể tin cậy!”
Lão Nhạc nhìn sang Dạ Lan, Dạ Lan nói: “Lúc trước khi Diệp Huyên giao chí bảo ra, Lý Huyền Phong kia đã không biết liêm sỉ mà nói chí bảo kia là vật sở hữu của Kiếm Tông hắn, là Diệp Huyên đánh cắp nó!