*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Diệp Huyên cười rồi dẫn cô gái váy trắng xuất hiện ở một khoảng hư không, hắn đưa tay phải về phía trước rồi nắm lại, trong nháy mắt vô số tinh vực bị hắn gấp thành một đường thẳng.
Thấy vậy, khoé miệng hắn cong lên.
Bây giờ hắn chém ra một nhát, người bình thường không thể nào chống cự được.
Cô gái váy trắng nhẹ nhàng nói: “Là nàng ấy dạy huynh à?”
Diệp Huyên gật đầu: “Đúng thế”.
Không thể không nói, phương pháp gấp của hắn hiện tại thật sự quá bi3n thái.
Bình thường hắn không dám dùng, bởi vung một nhát kiếm này ra là sẽ giết được tất cả ngay trong một giây.
Cô gái váy trắng mỉm cười: “Vậy huynh có muốn học hỏi từ ta không?”
Diệp Huyên vội nói: “Đương nhiên”.
Cô gái cười nhẹ: “Ta tự sáng tạo ra một chiêu tên là kiếm kỹ Vãng Sinh, Nhất Kiếm Vãng Sinh”.
Nói rồi nàng ta chợt vung kiếm, trong nháy mắt một luồng ánh sáng trắng dài rộng mấy vạn trượng xuất hiện, trong ánh sáng trắng ấy, mọi thứ đều biến mất toàn bộ.
Nét mặt Diệp Huyên trở nên nặng nề.
Bởi vì hắn phát hiện không chỉ thời không này biến mất, mà đến siêu thời không cũng biến mất.
Ngoài ra, hắn còn thấy một vài vật chất bí ẩn cũng biến mất.
Cô gái cười bảo: “Đó là thời không Ám giới, thuộc về mặt tối của
siêu thời không, người bình thường không thể tiếp xúc được. Đây cũng là thứ sau này huynh phải tiếp xúc, thời không Ám giới này có sức mạnh Ám giới cực kỳ đáng sợ, không phải thứ mà người có thời không và siêu thời không có thể chống lại. Đương nhiên cũng không phải thứ mà hiện giờ huynh có thể khống chế”.
Thời không Ám giới!
Diệp Huyên trầm giọng nói: “Ta học kiếm kỹ này của muội thì đến sức mạnh Ám giới của thời không Ám giới cũng có thể tiêu diệt được à?”
Cô gái váy trắng gật đầu: “Đúng thế. Kiếm kỹ Vãng Sinh này của ta ngoài thời không Hư Chân thì những thời không khác đều không thể chống lại”.
Diệp Huyên nhíu mày: “Thời không của thế giới Hư Chân?”
Cô gái gật đầu: “Kiếm kỹ này không thể phá được thời không của thế giới Hư Chân”.
Diệp Huyên im lặng một lát rồi quyết định: “Bây giờ ta sẽ học”.