Nhờ sự liên thủ phong tỏa không gian của mấy cường giả Đạo Cảnh, mặc dù khí tức trên người Diệp Huyên cực kỳ mạnh, nhưng từ bên ngoài nhìn vào nơi đây thì nơi đây chẳng có chút chấn động gì.
Sau nửa canh giờ, Diệp Huyên lại lần nữa lấy ra một thanh kiếm Tạo Hóa Cảnh cắm vào bụng mình, sau đó bắt đầu điên cuồng cắn nuốt.
Cơ thể hắn lúc này giống như một vòng xoáy, điên cuồng cắn nuốt những năng lượng đó.
Mà sau khi làm xong, khí tức của hắn cũng càng ngày càng mạnh.
Trong bóng tối, đám người Dạ Lan liếc mắt nhìn nhau, trong ánh mắt đều mang vẻ khiếp sợ!
Bởi vì khí tức trên người Diệp Huyên đã vượt qua khí tức của cường giả Vạn Pháp Cảnh!
Bên cạnh Dạ Lan, một ông lão trầm giọng nói: “Người này không bình thường cho lắm!”
Dạ Lan khẽ gật đầu, Diệp Huyên này thật sự khiến lão ta hơi kinh ngạc.
Bất kể là thực lực hay thăng cấp cảnh giới, rõ ràng chỉ là bứt lên Vạn Pháp Cảnh, nhưng bây giờ khí tức của Diệp Huyên đã gần tới Thánh Cảnh rồi.
Lúc này, ông lão bên cạnh Dạ Lan trầm giọng nói: “Nếu như chúng ta và hắn là địch, vậy thì! ”
Dạ Lan lắc đầu: “Bây giờ chúng ta với hắn không có mâu thuẫn về lợi ích, hắn mạnh lên, đối với chúng ta cũng có lợi”.
Ông lão đó do dự một lát, không nói gì cả, thế nhưng trong mắt ông