Đồ lạnh lùng: “Chỉ có một lý do, vì ngươi quá yếu!"
"A!"
Cô gái áo bào đen thét lên, thân thể run rẩy kịch liệt rồi nhòe đi, hóa thành một con yêu thú khổng lồ trước mắt mọi người.
Nó có hình dáng như con phượng, từ đầu đến chân đều đen tuyền, tỏa ra uy áp khủng khiếp.
Diệp Huyên thấy vậy thì nhíu mày.
Đã ăn kiếm của Đồ mà còn biến hình được sao?
Sống dai thật chứ!
Thấy Đồ nhìn mình, cô gái áo bào đen ngửa đầu gầm lên khiến siêu thời không sôi trào.
Mà Đồ chỉ nâng tay huơ kiếm.
Xoẹt!
Những người khác còn chưa kịp phản ứng thì đầu cô gái áo bào đen đã bay ra ngoài, máu bắn trăm trượng.
Thân thể yêu thú của nàng ta cũng khuỵu xuống.
Các cường giả Chân Yêu tộc đã hóa đá toàn bộ.
Chết rồi ư?
Chỉ thế thôi ư?
Tiểu Tịnh nhìn Đồ, lắc lắc đầu.
Mạnh quá!
Đồ lại nhìn sang cường giả Chân Yêu tộc. Bọn họ biến sắc, bỗng có một lão già bước ra, cung kính thi lễ với Đồ và Diệp Huyên: “Tham kiến Diệp công tử và cô nương!"
Diệp Huyên: “Ông đến từ Chân Yêu tộc?"
Lão già vội đáp: “Phải!"
Diệp Huyên:
“Người vừa nãy là Tộc trưởng các người?"
Lão già lắc đầu: “Không, chỉ là... Thiếu tộc trưởng”.
Diệp Huyên: “Ông bước ra làm gì?"
Lão già vội nói: “Diệp công tử, đây chỉ là một hiểu lầm tai hại...”
Diệp Huyên lắc đầu: “Ta không nghĩ vậy. Người của các ông muốn giết thư viện Quan Huyên của ta mà nói là hiểu lầm?"
Lão già cười khổ: “Chân Yêu tộc sẵn lòng xin lỗi Diệp công tử!"
Diệp Huyên lại lắc đầu, chưa kịp nói gì thì Đồ đã vung kiếm.
Xoẹt!
Lão già bay đầu.
Kiếm quang không dừng lại mà quét ngang một vòng, hàng loạt cái đầu của cường giả Chân Yêu tộc bay đi luôn.
Tất cả đều bị giết.
Bốn bề trở về yên tĩnh.