An Lan Tú nhẹ giọng nói: “Không thể nói rõ được, chỉ là cảm thấy có gì đó không giống như trước đây nữa rồi”.
Liên Vạn Lý lắc đầu: “Như những gì hắn nói, là hai người đều trưởng thành rồi.
Ngươi tự hỏi trong thâm tâm mình xem, ngươi ghét hắn lúc này sao?”
An Lan Tú lắc đầu.
Liên Vạn Lý cười nói: “Ta hỏi ngươi, lúc ở Thanh Thành thì hắn bảo vệ Khương Quốc, còn lúc hắn ở Thương Kiếm Tông thì có bảo vệ Thương Kiếm Tông không?”
An Lan Tú gật đầu.
Liên Vạn Lý lại hỏi: “Lúc ở tinh vực Vị Ương, hắn có chiến đấu vì tinh vực Vị Ương không?”
An Lan Tú lại gật đầu lần nữa.
Liên Vạn Lý nhẹ giọng nói: “Hắn không hề thay đổi, ai đối tốt với hắn, hắn sẽ đối tốt lại với người đó, ai đối xử tệ với hắn, hắn sẽ đối xử tệ lại với người đó”.
Nói đến đây, nàng ta đột nhiên nở nụ cười.
An Lan Tú nhìn Liên Vạn Lý: “Ngươi cười cái gì?”
Liên Vạn Lý cười nói: “Ta thấy vui! Bởi vì ta hiểu hắn hơn ngươi, ha ha ha! ”
Nói xong, nàng ta quay người rời đi.
An Lan Tú đứng lặng im tại chỗ, chẳng nói gì một lúc