Mà lúc này, thời không trước mặt người đàn ông Thái Sơ lại tách ra, tiếp đó lại có một ngón tay khổng lồ duỗi ra.
Cũng lúc này, một ngọn lửa đột nhiên bay ra từ cơ thể Diệp Huyên, sau đó đánh thẳng vào ngón tay khổng lồ kia.
Bùm!
Ngón tay khổng lồ vỡ tan, bị thiêu cháy thành hư vô.
Nhìn thấy cảnh này, nét mặt người đàn ông Thái Sơ đại biến, gã vừa định rút lui thì lúc này một thanh kiếm đã đâm vào giữa hai hàng chân mày của gã.
Phập!
Người đàn ông bị thanh kiếm này ghim trên nền đất.
Diệp Huyên giẫm lên ngực gã, gằn giọng: “Ngươi gọi đi! Sao không gọi nữa?”
Người đàn ông hung tợn nói: “Nếu ngươi dám giết ta thì Thái Sơ tộc ta sẽ đuổi tới tận chân trời góc bể để giết ngươi đấy!”
Diệp Huyên cười toe toét: “Ta sợ quá!”
Nói rồi hắn đá vào đầu người đàn ông một cách thô bạo.
Cộp!
Đầu người đàn ông bay ra ngoài, hướng bay chính là hướng Thái Sơ Thần Thụ.
Diệp Huyên thu kiếm, quay người rời đi.
Mà lúc này, một luồng khí tức đáng sợ bỗng dâng lên từ Thái Sơ Thần Thụ.
Diệp Huyên quay đầu nhìn lại, lúc này một ông lão áo đen xuất hiện trước mặt hắn
và cô gái hoả diễm.
Ông lão áo đen nhìn thi thể người đàn ông Thái Sơ dưới đất rồi nhìn Diệp Huyên: “Ngươi nghĩ nàng ta có thể bảo vệ được ngươi à?”
Diệp Huyên bình tĩnh nói: “Vậy ta đổi người khác cho ông nhé?”
Ông lão áo đen đang định nói thì lúc này một tiếng cười to bỗng vọng lại từ đằng xa, sau đó một người đàn ông xuất hiện.
Người này chính là Vô Biên Chủ.
Vô Biên Chủ nhìn thi thể người đàn ông rồi hỏi: “Diệp thiếu, ngươi gi ết chết hắn rồi à?”
Diệp Huyên nhìn Vô Biên Chủ, sau đó nhìn ông lão áo đen: “Không phục thì ông tới đánh chúng ta đi này”.
Chúng ta!
Nghe vậy, mặt Vô Biên Chủ sầm lại.
Ông lão áo đen nhìn Vô Biên Chủ, châm chọc: “Thì ra chỗ dựa của hắn là ngươi!”
Vô Biên Chủ bỗng giơ tay lên tung ra một chưởng.
Vù!