*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Mà vẻ mặt Vô Biên Chủ vẫn bình tĩnh.
Lúc này Diệp Huyên chợt lên tiếng: “Vô Biên… Ông sẽ không bị đánh bại chứ?”
Vô Biên nhìn Diệp Huyên: “Ngươi thấy ta thua bao giờ chưa?”
Diệp Huyên nói: “Ông bị đẩy lùi rồi”.
Vô Biên biện minh: “Ngươi phải biết rằng đối phương đã bị ta đánh hộc máu rồi đấy”.
Diệp Huyên cau mày, quay lại nhìn về hướng Thái Sơ Thần Thụ, thật sự bị đánh hộc máu ư?
Nơi đó có luồng sức mạnh thần bí cường đại, thần thức của hắn còn chưa tới gần đã biến mất không dấu vết.
Vô Biên Chủ lại nói: “Đối phương đã bị trọng thương rồi”.
Diệp Huyên nhìn ông ta: “Ông lừa ai đấy!”
Vô Biên Chủ nhún vai: “Tin hay không thì tuỳ”.
Nói xong ông ta quay người biến mất trên bầu trời như một luồng sáng.
Nhưng vào lúc này, trên bầu trời bỗng xuất hiện một vòng xoáy màu vàng, nhìn thấy cảnh này nét mặt Diệp Huyên lập tức thay đổi, hắn xoay người bỏ chạy.
Chết tiệt!
Vô Biên Chủ chuồn rồi!
Xa xa, Diệp Huyên vừa chạy vừa nói: “Tiền bối, cô có đánh bại được cường giả thần bí vừa
mới ra tay không?”
Giọng của cô gái hoả diễm vang lên: “Không đánh lại được”.
Diệp Huyên chau mày: “Cô cũng không đánh lại được sao?”
Cô gái hoả diễm nói: “Vị đó hẳn là người bảo vệ của Thái Sơ Thần tộc, rất mạnh!”
Người bảo vệ!
Diệp Huyên sầm mặt, không thể không nói thực lực của đối phương đúng là rất khiếp khủng, đến Vô Biên Chủ cũng bị trấn áp.
Đương nhiên hắn nhìn ra được Vô Biên Chủ chưa dốc hết toàn lực, nhưng có thể đối phương cũng chưa dốc hết toàn lực.
Nếu đôi bên đại chiến sinh tử thì cũng chưa biết được kết quả thế nào.
Lúc này, cô gái hoả diễm bỗng nói: “Đi về hướng bên phải”.
Diệp Huyên gật đầu, ngự kiếm quay lại, biến mất trên bầu trời.