Huyết long hét to một tiếng, sau đó lại xông lên!
Lực lượng của nó rất mạnh, nhưng Đại Sơn lại mạnh hơn nó, đáng sợ nhất là khả năng phòng ngự của Đại Sơn cũng kinh khủng hơn nó!
Hoàn toàn bị áp đảo toàn diện!
…
Diệp Huyên và Tín công chúa đi đến nơi sâu trong biển máu, ở nơi này, bọn họ nhìn thấy một toà cung điện màu đen, trong cung điện đặt một quan tài thuỷ tinh, trong quan tài là một cô gái mặc váy trắng.
Diệp Huyên và Tín công chúa đưa mắt nhìn nhau, trong mắt hai người đều chứa đựng vẻ nghi ngờ.
Diệp Huyên đi về phía cung điện, mà vào lúc hắn sắp đến gần, một khí thế thần bí đột nhiên bao vây lấy hắn!
Diệp Huyên híp mắt, hắn quay đầu nhìn lại, cách đó không xa có một tượng người đá, lúc này, cái tượng đó đang nhìn hắn chằm chằm!
Là sống!
Tượng đá kia đột nhiên đâm một thương về phía Diệp Huyên!
Một thương vô cùng nhanh!
Diệp Huyên híp mắt, kiếm Thanh Huyên trong tay hắn bay ra, sau đó, kiếm chém lên trường thương của bức tượng.
Ầm!
Trường thương của tượng thoáng chốc vỡ nát!
Tượng người đá sửng sốt!
Lúc này, một giọng nói đột nhiên vang lên từ trong đại điện: “Lui ra!”
Nghe thấy thế, tượng người đá lui sang một bên, sau đó chậm rãi quỳ xuống!
Diệp Huyên và Tín công chúa nhìn vào trong đại điện, lúc
này, cô gái trong quan tài chậm rãi bay lên.
Diệp Huyên quan sát cô gái váy trắng: “Các hạ là?”
Cô gái chậm rãi mở mắt, Diệp Huyên phát hiện, hai con ngươi của nàng ta có màu tím đấm.
Cô gái nhìn chằm chằm Diệp Huyên, không nói một lời.
Diệp Huyên khẽ mỉm cười: “Cô nương, chúng ta không có ác ý, chỉ là đi ngang qua nơi này cho nên đến xem thử mà thôi…”
Cô gái chợt nói: “Ngươi là người thiên mệnh!”
Diệp Huyên gật đầu.
Cô gái lại hỏi: “Ngươi từng đi qua Thái Sơ Thần tộc chưa?”
Diệp Huyên lại gật đầu.
Cô gái nhìn chằm chằm Diệp Huyên: “Vậy ngươi có biết ta là ai không?”
Diệp Huyên lắc đầu: “Không biết!”
Cô gái nhếch môi, nàng ta mở lòng bàn tay, một tia kim quang đột nhiên bay lên.
Nhìn thấy cảnh này, sắc mặt Diệp Huyên thoáng chốc thay đổi: “Cô là người của Thái Sơ Thần tộc!”