Mục Phong Trần im lặng.
Việt Vô Trần lại nói: “Mà dụng ý của tổ sư năm đó cũng không phải không để Kiếm Tông ta phát triển, dụng ý của tổ sư là muốn bảo vệ Kiếm Tông chúng ta.
Huynh có từng nghĩ, mấy nghìn năm qua vì sao Kiếm Tông chúng ta lại có địa vị cao không? Là vì chúng ta không tranh giành! Vì thế, mấy nghìn năm qua, Kiếm tông ta vẫn luôn tránh xa người đời, các thế lực lớn đều kính trọng Kiếm Tông”.
Nói đến đây, lão nhìn Mục Phong Trần: “Sư huynh, không phải tổ sư muốn chúng ta không tranh giành, mà là không muốn chúng ta tranh giành lợi ích trước mắt.
Thời kỳ đỉnh cao của Kiếm Tông có mấy chục Kiếm Thánh Siêu Phàm, thời kỳ đó, thực lực của Tông chủ đương thời cũng vô cùng manh mẽ, nhưng ông ấy có dẫn Kiếm Tông ra khỏi Thần Võ Thành không? Không có! Tông chủ kia và kiếm tu đương thời tranh giành cái gì? Là đại đạo!”
Mục Phong Trần ngẩng đầu nhìn về phía chân trời: “Đại đạo…”
Việt Vô Trần gật đầu: “Khi Kiếm Tông chúng ta mạnh, có thế lực nào trên đời dám ức hiếp ta không? Nếu lúc này Kiếm Tông ta còn có mười vị Kiếm Thánh Siêu Phàm, sao Đường tộc dám bước vào Kiếm Tông chứ?”
Nói đến đây, lão nhìn Mục Phong Trần: “Lúc huynh và Huyền Phong có ý đồ với bảo vật đó, ta đã nói với các người rồi, nếu một kiếm tu gửi gắm tất cả hy vọng lên một món bảo vật có nghĩa là không tự tin với bản thân.
Sư huynh, huynh không có ý xấu với Kiếm Tông, nhưng huynh quá ích kỷ, dã tâm quá lớn, còn Kiếm Tông chúng ta thì không có