Diệp Huyên nhìn Tội Vương: “Ông vẫn gọi người nữa à?”
Tội Vương nhíu mày: “Không phải người của ngươi à?”
Nghe thế, cả hai người đều ngẩn ra.
Người của ai tới đây?
Diệp Huyên và Tội Vương đều ngơ ngác.
Diệp Huyên có thể khẳng định mình không gọi người, hơn nữa hơi thở của người tới rất lạ, vì thế chắc chắn không phải người phe hắn.
Là ai?
Dưới cái nhìn chăm chú của hai bên, hơn mười cường giả đáng sợ đột nhiên xuất hiện trên trời.
Mà khi nhìn thấy người đi đầu, Diệp Huyên và Tội Vương lại một lần nữa ngơ ngác.
Sau khi ngớ người, nét mặt Tội Vương đã trở nên khó coi cùng cực.
Bởi người đi đầu chính là tên gian thương đó!
Chết tiệt!
Tên gian thương đó dẫn người quay lại rồi.
Trong lòng Tội Vương dâng lên vẻ bất an và hoảng sợ.
Mà vẻ mặt Diệp Huyên lại trở nên kỳ lạ.
Gian thương này thế mà lại đưa người quay lại.
Sau khi gian thương xuất hiện thì nhìn Diệp Huyên, sau đó nhìn Tội Vương, Tội Vương vừa định lên tiếng thì gian thương đã phẫn nộ chỉ vào Tội Vương: “Chém chết ông ta”.
Mọi người: “…”
Nghe gian thương nói thế, đám cường giả phía sau y lập tức lao thẳng về phía Tội Vương.
Trong mắt Tội Vương hiện lên vẻ dữ dằn: “Giết!”
Cường giả phía sau gã vừa định ra tay thì gian thương bỗng tức giận
chỉ vào đám sinh linh đằng sau Tội Vương, rống to giận dữ: “Để ta xem kẻ nào dám ra tay! Hôm nay là ân oán cá nhân giữa ta và Tội Vương, ai dám ra tay thì chính ta sẽ tiêu diệt bản thể kẻ đó!”
Nghe vậy, vẻ mặt đám thần linh đều thay đổi.
Trên thế giới này, cho dù bị giết, bọn chúng cũng không sợ, nhưng nếu bị tiêu diệt bản thể thì sẽ thật sự kết thúc.
Mà thế lực phía sau gian thương này có người có thể tiêu diệt được bản thể của chúng.
Vì vậy, tất cả mọi người đều ngừng di chuyển.
Thấy cảnh này, nét mặt Tội Vương thay đổi rõ rệt: “Các ngươi định tạo phản đấy à?”
Mà lúc này, cường giả của gian thương đã xông tới trước mặt Tội Vương.
Ầm!
Trong nháy mắt, Tội Vương đã bị đánh vào trong thời không Hắc Ám vô tận, rất nhanh gã đã bị đánh hội đồng.
Bị đánh không thể đánh trả!