Lão Nhạc lắc đầu: “Bây giờ Võ Viện và Kiếm Tông liên thủ, nếu trong tộc không phái cao thủ đến thì dù chúng ta có nuốt được Thần Võ Thành, e là cũng chết hết chín phần mười nhân lực!”
Đại tiểu thư Đường gia lắc đầu: “Trong tộc sẽ không phái cao thủ đến!”
Lão Nhạc cau mày: “Tại sao?”
Đại tiểu thư Đường gia lạnh giọng nói: “Bởi vì trong tộc đã có người không bằng lòng rồi! Đám người chúng ta đã đủ để đoạt lấy báu vật kia rồi!”
Lão Nhạc hỏi: “Bỏ qua Thần Võ Thành?”
Đại tiểu thư Đường tộc không nói gì.
Lão Nhạc lại nói: “Đại tiểu thư, bảo vật kia thật sự ở trong tay Diệp Huyên?”
Đại tiểu thư Đường gia khẽ nói: “Khá chắc! Chúng ta vừa bắt đầu thì đã bị người này chơi khăm rồi! Không chỉ chúng ta mà Kiếm Tông kia cũng bị hắn ta xoay mòng mòng.
Người này không chỉ có thực lực mạnh, mà trí thông minh cũng chẳng thấp!”
Lão Nhạc gật đầu: “Người này không giống như một kiếm tu… Mà bây giờ hắn đang ẩn nấp trong tối, chúng ta căn bản không có cách nào để bắt được hắn! Cách duy nhất chính là ra tay với Võ Viện, thế nhưng Võ Viện lại liên thủ với Kiếm Tông!”
Nói đến đây, vẻ mặt ông ta chùng xuống.
Bây giờ lão