Thông đạo Truyền Tống Trận không lâu sau đã rung lên bần bật.
Diệp Huyên và Tần Quan nhìn nhau rồi lắc đầu cười.
Diệp Huyên hỏi: “Sao rồi?"
Tần Quan nhìn quanh: “Vẫn đang thu thập số liệu, xong rồi mới có thể phân tích”.
Diệp Huyên cũng nhìn bốn phía rồi dõi vào trung tâm Truyền Tống Trận: “Đợi cô phân tích xong rồi, ta sẽ vào đó thử một lần. Ta muốn xem thứ luôn ngăn cản chúng ta rốt cuộc là gì”.
Tần Quan gật đầu: “Được”.
Diệp Huyên nhìn cuộc chiến không phân cao thấp đang diễn ra bên kia. Phải công nhận Tội Vương đã mạnh lên so với trước kia rất rất nhiều.
Có thể thấy gã đã cố gắng tu luyện biết chừng nào.
Đúng lúc này, hai người kia tách nhau ra. Ông lão nhìn Tội Vương với vẻ khó tin: “Sao ngươi có thể mạnh đến vậy?!"
Tội Vương mỉa mai: “Biết bật hack là gì không đấy?"
Ông lão nhìn gã đầy bất thiện: “Phách lối cái gì?"
Nói rồi lập tức lao tới.
Tội Vương cười lên ha hả: “Lão thất phu!"
Rồi cũng lao tới nghênh chiến.
Thời gian trôi nhanh, đã qua nửa giờ.
Tần Quan đang muốn thu hồi Thông Thiên Tháp thì cảm nhận
được một luồng khí tức đáng sợ ập tới từ sâu trong Truyền Tống Trận.
Sự xuất hiện của nó khiến toàn bộ thông đạo dần sụp đổ từng chút một.
Đồng tử Diệp Huyên rụt lại, vội vàng kéo Tần Quan ra sau rồi rút kiếm chém tới.
Ầm!
Kiếm quang bùng ổn.
Diệp Huyên và Tần Quan đồng thời bay ngược ra sau tận mấy trăm nghìn trượng.
Dừng lại rồi, hắn ngẩng đầu nhìn phương xa, thấy một bóng người mờ ảo lơ lửng cuối vũ trụ.
Nó ngạo nghễ nhìn xuống: “Chỉ thế thôi à?"
Diệp Huyên chưa kịp trả lời thì đã bị Tần Quan kéo lùi lại: “Để ta!"
Diệp Huyên: “...”
Để ta?
Câu này của Tần Quan khiến Diệp Huyên nghệch mặt ra.
Nàng ta chuẩn bị ra tay rồi sao?