Vượt mọi lý lẽ thông thường!
Lại nghe Tần Quan nói: “Chúng ta trở lại nhìn xem”.
Diệp Huyên gật đầu rồi đưa nàng ta biến mất.
Để lại Tội Vương mặt mũi đen sì, tự nhủ hình như mình là người thừa ở đây.
...
Chiến trường Hư Chân.
Khi Diệp Huyên và Tần Quan trở lại, nơi này vẫn còn ngập trong thứ sức mạnh tàn bạo kia, mà ngay cả pháp tắc vũ trụ cũng không thể khôi phục nó lại như xưa.
Diệp Huyên vung tay, để một tia kiếm quang lướt đi, chém nát luồng sức mạnh kia trong nháy mắt.
Hắn bất ngờ quay đầu nhìn lại, thấy một bóng người mờ ảo đứng cách đó hơn nghìn trượng.
Chính là cái bóng ban nãy!
Nhưng bây giờ nó đã rất nhạt rồi, tựa như một làn khói có thể tan đi bất cứ lúc nào.
Diệp Huyên không hề nhiều lời, động tâm niệm gọi kiếm Thanh Huyên bay vút ra.
Phập!
Thanh kiếm c ắm vào bóng người, đóng đinh nó tại chỗ.
Nó gằn giọng hỏi: “Ngươi giết được ta sao?"
Diệp Huyên lại hất tay. Kiếm Thanh Huyên khẽ run lên rồi bắt đầu hấp thu linh hồn đối phương.
Cái bóng như nhận ra điều gì mà thất thanh kêu lên: “Đây là kiếm gì?! Sao nó có thể giết bản thể của ta?!"
Diệp Huyên tỉnh như ruồi: “Đoán thử xem?"
Cái bóng kinh hãi
vùng vẫy: “Ngươi... Ngươi dừng lại! Dừng lại mau!!"
Diệp Huyên nghe vậy thì nhíu mày.
Hắn nhận ra cho dù người ở thế giới Hư Chân có mạnh đến đâu thì cũng sẽ trở nên tham sống sợ chết khi bản thể bị uy hiếp, chẳng có chút khí phách gì cả.
Cái bóng vẫn còn la thét trong phẫn nộ nhưng Diệp Huyên không để ý đến nó nữa, bảo kiếm Thanh Huyên hấp thu sạch sẽ linh hồn.
Cắn nuốt xong rồi, khí tức của kiếm lại mạnh mẽ hơn.
Diệp Huyên không khỏi lắc đầu cười, thầm nhủ nó còn có thể càng mạnh hơn nữa!
Thật ra thì kiếm Thanh Huyên hiện nay chỉ xếp sau Tam Kiếm mà thôi.
Đúng lúc này, sự xuất hiện bất ngờ của Vũ Trụ Chi Linh khiến Diệp Huyên nhíu mày.
Nó nói với Tần Quan: “Cô nương, Thông Thiên Tháp đó...”
Tần Quan bật cười, vung tay gọi tháp xuất hiện.