Bỗng Đường Thanh lại lên tiếng: “Cho dù thế nào đi nữa, thế hệ sau vẫn luôn nhớ đến vị Cổ Đạp Thiên kia.
Nếu không có ông ấy, thế nhân hiện nay e đã phải sống dưới ách thống trị của Thần Quốc rồi”.
"Có khi cũng không phải chuyện xấu đâu?"
Diệp Huyên cười nói, nhưng đối phương lắc đầu: “Chắc chắn là chuyện xấu.
Phàm là kẻ bị chinh phục ắt sẽ không được đối đãi tốt đẹp gì.
Hơn nữa một khi thống nhất vạn giới, Thần Quốc sẽ không còn bất kỳ kẻ thù nào nữa, khi ấy chẳng khác gì đại họa với tầng lớp bị thống trị”.
"Có lý”, Diệp Huyên gật gù rồi lại hỏi.
"Vậy thời đỉnh cao của Đường tộc cô nương thì sao?"
Ả ta nhẹ giọng kể: “Lần đầu tiên là vào nghìn năm trước, khi Tộc trưởng xuất chúng nhất của chúng ta xuất hiện, lần thứ hai chính là bây giờ đây”.
Thấy hắn ngơ ngác, ả ta mới nói: “Việc này thì không kể cho ngươi được”.
Diệp Huyên gật đầu: “Được, vậy ta sẽ không hỏi”.
Đường Thanh lại nói: “Thật ra thì sự sa sút của Kiếm Tông và Võ Viện không phải vì nội bộ họ có vấn đề, tất nhiên chỉ ở lúc ban đầu thôi.
Bất kỳ một thế lực nào cũng có lúc hưng thịnh, có lúc suy vong, chẳng qua giai đoạn suy vong của họ không chỉ có bất ổn mà còn hãm hại nhau trong nội bộ.
Như lần này chẳng hạn, vì lục đục mà họ đã lãng phí con át chủ bài lớn nhất của mình: phân thân của tổ sư”.
Ả ta vừa nói vừa lắc đầu: “Nếu bọn họ không lãng phí linh hồn của tổ sư thì ta cũng đã chẳng ồ ạt tấn công Kiếm Tông như thế.
Từng quyết định ngu ngốc của họ đã đẩy họ đi đến bước sụp đổ này thôi”.
Đôi mắt ả ta bắn sang Diệp Huyên: “Còn một lý do khác nữa là nằm ở việc sử dụng nhân tài.
Ngươi sẽ không bao giờ biết được tộc ta xem trọng nhân tài đến mức nào đâu.
Chỉ cần ngươi có tài nghệ, cho dù có xuất thân, thân phận, lai lịch thế nào đi nữa cũng sẽ được chú trọng bồi dưỡng một