Diệp Huyên lặng lẽ rời khỏi, như thể hắn chưa bao giờ xuất hiện vậy!
Lý thiên sư nhìn về phía Mạc Vô Lượng, vẻ mặt khá nghiêm túc: "Sư tôn, khí hỗn độn này là gì?"
Mạc Vô Lượng nhẹ giọng nói: "Thời kì đầu khi một vũ trụ được sinh ra, sẽ có ba khí, một trong số đó là khí hỗn độn".
Lý thiên sư hỏi: "Còn hai loại kia?"
Mạc Vô Lượng nói: "Hai khí âm dương, một âm một dương, có năng lượng hủy thiên diệt địa".
Nói xong, lão ta nhìn về phía Lý thiên sư: "Thiên sư, ngươi phải nhớ kỹ, làm người có thể có dã tâm, nhưng dã tâm này là một con dao hai lưỡi, chơi không cẩn thận, nó sẽ khiến ngươi chết không có chỗ chôn".
Lý thiên sư gật đầu: "Xin nghe sư tôn giáo huấn!"
Mạc Vô Lượng gật đầu: "Bảo cho bọn họ vào đi!"
Lý thiên sư thối lui.
Chỉ chốc lát sau, Lý thiên sư dẫn theo hai người Tần Thiên đi vào, mà lúc này, ngay chính giữa đại điện đã được bày một màn nước, trong màn nước như đang có thứ gì đó đang được hình thành.
Tần Thiên cùng ông lão áo đen nhìn chằm chằm màn nước kia, chẳng mấy chốc sau, một bóng người xuất hiện ở trong đó, chính là Diệp Huyên!
Mà lúc này, vị trí của Diệp Huyên chính là Trật Tự Thành.
Lúc này, hình ảnh tắt đi, màn nước biến mất, Mạc Vô Lượng cách đó không xa đột nhiên phun ra một ngụm máu, vươn vãi trên mặt đất! Không chỉ thế, sắc mặt lão ta tái nhợt dị thường, như thể sắp