Diệp Huyên ngừng lại, đột nhiên hắn đưa tay trái về phía trước, sau đó máu tươi khắp mặt đất xung quanh đột nhiên chuyển động, dưới ánh nhìn của mọi người, những vũng máu tươi đó lại ngưng tụ thành huyết kiếm.
Thấy vậy, sắc mặt Tần Thiên liền thay đổi: “Rút!”
Ở gần đó, đám người chấp pháp kia lập tức rút lui nhưng những thanh huyết kiếm kia của Diệp Huyên lại nhanh hơn họ.
Vù vù vù!
Trong sân, hàng loạt huyết kiếm phóng thẳng đến, trong chớp mắt đầu của chín người chấp pháp đã trực tiếp bay lên!
Mà những người chấp pháp còn lại toàn bộ đã rút khỏi Võ Viện!
Giết người chỉ trong giây lát.
Trong không trung, sắc mặt Tần Thiên u ám đáng sợ, ông ta không ngờ rằng Diệp Huyên này không chỉ là một Kiếm Thánh, mà cả huyết mạch cũng thức tỉnh.
Thực lực bây giờ của Diệp Huyên rốt cuộc là mạnh đến mức nào, ông ta cũng không biết được.
Nghĩ đến đây, Tần Thiên đã có ý định rút lui!
Mà ngay lúc ấy, đột nhiên Diệp Huyên phóng thẳng lên trời, ngay tiếp đó hàng loạt phi kiếm bay nhanh về phía những người duy trì trật tự kia.
Thấy vậy, sắc mặt những người duy trì trật tự liền thay đổi, lập tức cùng nhau ngăn chặn đối thủ.
Tần Thiên ngẩng đầu nhìn vào trong hư không, lúc này một âm thanh truyền vào trong đầu ông ta: “Rút!”
Rút!
Vẻ mặt Tần Thiên có phần hung ác: “Lão Khô, hôm nay cao thủ Đạo Cảnh của Võ Viện và Kiếm Tông đã ngã xuống gần hết, bây giờ chỉ cần giải quyết