Một luồng kiếm quang lóe lên, ngay lúc kiếm khí của Diệp Huyên sắp chém vào cửa thành thì một ông lão đột nhiên xuất hiện, lão vung tay phải lên, tia kiếm khí kia lập tức hóa thành hư vô!
Thấy ông lão này, Đường Diêm trên hư không đột nhiên lắc đầu nở nụ cười: "Việt lão quái cơ à, Liên Minh Trật Tự ngươi quả thật rất sợ bị người đời cười chê, vậy mà còn phái lão quái vật ngàn năm trước ra trận".
Việt lão quái!
Cường giả ngàn năm trước! Ngàn năm trước, lão cũng là cường giả trên bảng Đạo, tuy thứ hạng không cao bằng Vương Tri Sách, thế nhưng lão đã sống rất lâu!
Việt lão quái này cũng là một trong số ít người đã sống khá lâu ngoại trừ Tinh chủ của Liên Minh Trật Tự, còn bàn về thực lực, cũng thuộc dạng sâu không lường được!
Mà người như thế lại đến đối phó với Diệp Huyên, quả thật là ỷ lớn hiếp nhỏ.
Việt lão quái nhìn Diệp Huyên ở cách đó không xa, mặt không mang theo cảm xúc nào, còn Diệp Huyên thì vẫn không dừng lại, hắn cầm kiếm trong tay, kiếm quang lấp lóe, như muốn chém rách đất trời!
Lúc Diệp Huyên đi đến trước mặt Việt lão quái, lão đột nhiên giẫm chân phải một cái, một khắc sau, không gian trước mặt Diệp Huyên bắt đầu nứt ra từng đường, lúc này, Việt lão quái đột nhiên biến mất, lại chốc lát sau, một luồng sức mạnh to lớn đột nhiên ập đến phía Diệp Huyên.
Diệp Huyên lập tức xông lên, hai tay cầm kiếm chém xuống!
Ầm!
Cỗ sức mạnh to lớn kia lập