A Việt nói: "Mặc kệ người ta có mạnh hay không, dù sao bản thân ngươi rất yếu".
Diệp Huyên: "!.
"
A Việt lạnh nhạt nói: "Ra bên ngoài, ta dạy ngươi dùng đạo tắc Không Gian!"
Diệp Huyên vội vàng gật đầu: "Được được!"
A Việt dẫn Diệp Huyên đến phía sau núi của Võ Viện, đứng từ đỉnh núi nhìn xuống, có thể thấy toàn bộ phong cảnh phía dưới.
A Việt nhìn phía dưới, nhẹ giọng nói: "Kỳ thật, thế giới Tứ Duy này rất tốt, vì sao mấy gã ngu kia lại liều mạng muốn đến Ngũ Duy chứ?"
Diệp Huyên trầm giọng nói: "Ngũ Duy không tốt sao?"
A Việt lạnh nhạt nói: "Không thể nói là không tốt, chỉ có thể nói, bản thân Tứ Duy này cũng rất tốt, vì sao phải đi Ngũ Duy? Trăng ở Ngũ Duy cũng không tròn hơn ở đây, hay là nói, mấy người các ngươi luôn cho rằng nơi khác thì tốt hơn quê hương của mình?"
Diệp Huyên cười nói: "Không phải vậy, dù sao ta thấy Tứ Duy rất tốt!"
A Việt ngẩng đầu nhìn xa xa phía chân trời, nhẹ giọng nói: "Thế giới này luôn như vậy, rất nhiều người liều mạng muốn ra ngoài, mà rất nhiều người thì liều mạng muốn đi vào! Một đám người phàm, làm sao biết những gì mình có thật ra lại là thứ mà người khác mơ ước?"
Nghe những lời A Việt nói, Diệp Huyên trầm lặng.
Ngũ Duy này có thể không phải nơi tốt đẹp gì!
Cũng đúng, nếu là một chỗ đặc biệt