Diệp Lang cười nói: “Yên tâm, chỉ là Ngự Khí Cảnh thôi, cũng không cần bao nhiêu linh thạch”.
Nghe vậy, Đại trưởng lão thở phào nhẹ nhõm: “Thế thì tốt!”
Diệp Lang ngẩng đầu nhìn về phía chân trời, nở nụ cười châm chọc, thầm nói trong lòng: “Thâm sơn cùng cốc… Nhưng tạm thời lợi dụng cũng được…”
…
Diệp Huyên kéo Diệp Liên về trạch viện của mình, vừa đến thì mấy người Lý Mộc cũng đã chạy tới.
Diệp Huyên nhìn bọn họ: “Đến chỗ ta lúc này sẽ không có lợi với các ngươi”.
Từ sau khi hắn bị phế chức Thế tử, những huynh đệ từng vào sinh ra tử với hắn trước đây gần như đều biến mất.
Vì những người kia đều hiểu rõ chủ nhân tương lai của nhà họ Diệp sẽ không là Diệp Huyên hắn, mà là Diệp Lang kia.
Lý Mộc chắp tay với Diệp Huyên: “Diệp ca, cảm ơn chuyện khi nãy”.
Diệp Huyên gật nhẹ đầu: “Các ngươi không ra tay, phải là ta cảm ơn các ngươi mới đúng, về đi, nếu bị người của Đại trưởng lão nhìn thấy thì các ngươi sẽ gặp phiền phức đấy”.
Lý Mộc chần chừ một lát, sau đó nói: “Diệp ca, sau này có cần gì cứ dặn dò một tiếng, huynh đệ chúng ta sẽ không chối từ”.
Nói xong, hắn ta dẫn mấy thị vệ xoay người rời đi.
Diệp Huyên lắc đầu, thấy hắn lắc đầu, Diệp Liên ôm lấy cánh tay hắn, nhẹ giọng hỏi: “Ca, huynh không tin tưởng bọn họ sao?”
Diệp Huyên cười nói: “Nếu ca ca của muội mạnh, lời bọn họ nói khi nãy mới là thật, còn nếu yếu, không có cơ hội vươn mình, như vậy mọi thứ đều là giả thôi”.
Diệp Liên nhìn Diệp Huyên, cực kỳ nghiêm túc nói: “Muội là thật, muội sẽ mãi mãi đứng về phía ca ca!”
Diệp Huyên cười ha ha, kéo Diệp Liên đi vào trạch viện của mình, vừa bước vào, người của Diệp Liên đã bắt đầu run rẩy dữ dội, không những thế, trên người còn có khí lạnh tản ra!
Diệp Huyên hoảng hốt, hắn vội bế Diệp Liên lên giường, sau đó lấy một cái bình bạch ngọc, đổ một viên đan dược màu trắng ra cho cô bé ăn vào, sau khi ăn đan dược, sắc mặt của Diệp Liên mới tốt hơn được một chút.
Diệp Liên từ từ mở mắt, tay phải của cô bé nắm chặt lấy tay Diệp Huyên, giọng nói nhỏ như muỗi: “Ca ca, muội...!Muội cảm thấy có lẽ mình không sống được bao lâu nữa.
Nếu… Nếu muội chết rồi, huynh mang tro cốt của muội theo bên người có được không? Muội muốn ở mãi bên cạnh huynh, huynh…”
“Không được nói bậy!”
Diệp Huyên đột nhiên quát lên, hắn trừng Diệp Liên một cái: “Muội không được chết, huynh chắc chắn sẽ không để muội chết, tin tưởng huynh, huynh nhất định sẽ chữa khỏi cho muội! Đợi huynh đạt đến Ngự Khí Cảnh, huynh sẽ dẫn muội đi Đế Đô, có được không?”
Nói đến đây, giọng nói của hắn dần dịu dàng hơn: “Huynh chỉ có một người thân là muội thôi, coi như vì huynh, muội phải cố gắng sống tiếp, có được không?”
Diệp Liên nhìn Diệp Huyên, nước mắt của cô bé cứ thế tuôn rơi.
Diệp Huyên nhẹ nhàng lau nước mắt trên mặt cô bé: “Đừng khóc, khóc mãi xấu lắm, sau này còn phải lấy chồng nữa!”
Diệp Liên lắc đầu: “Không lấy chồng, muội chỉ thích mỗi ca ca thôi!”
Diệp Huyên cười bảo: “Đồ ngốc.
Nào, để ta kể chuyện cho muội nghe… Lúc trước có một ngọn núi, trên núi có một ngôi miếu…”
Mười lăm phút sau, Diệp Liên ngủ thiếp đi.
Nhìn Diệp Liên trên giường, sắc mặt Diệp Huyên rất nặng nề, vì gần đây thời gian cô bé ngủ ngày càng dài.
Hơn nữa, đan dược trong bình ngọc của hắn cũng chỉ còn chưa đến ba viên!
Một lát sau, Diệp Huyên cất bình ngọc đi, hắn nhẹ nhàng