Diệp Huyên và Mạc Tà không từ chối, lập tức bay lên cự long, cự long nhanh chóng biến mất ở cuối chân trời.
Nhìn xuống từ trên không trung, thu hết núi non vào mắt!
Mạc Tà ở trên lưng cự long nhìn dãy núi bên dưới, nhẹ giọng nói: “Diệp huynh, ta tự ý làm một chuyện mà quên nói với huynh”.
Diệp Huyên nhìn về phía Mạc Tà, Mạc Tà nói: “Ta truyền tin về tinh vực Vị Ương rồi! Bảo một vài thiên tài trong tộc của ta đến Thần Võ Thành, muốn bọn họ ở lại Thần Võ Thành”.
Diệp Huyên cười: “Đây không phải là chuyện tốt à?”
Mạc Tà nhìn Diệp Huyên, nhẹ giọng nói: “Cảm ơn!”
Diệp Huyên lắc đầu: “Huynh đệ với nhau, nói mấy lời này xa lạ quá!”
Huynh đệ!
Mạc Tà nhìn Diệp Huyên một cái, gật đầu: “Diệp huynh là một người đáng để kết bạn”.
.
Google ngay trang -- TRUМtr uyen.
me --
Diệp Huyên cười: “Bây giờ huynh mới phát hiện à? Ha ha…”
Mạc Tà cũng cười.
Diệp Huyên đột nhiên nói: “Mạc Tà huynh, huynh có ước muốn gì không?”
Mạc Tà hơi trầm ngâm, sau đó đáp: “Hy vọng người trong tộc có một chỗ an thân tốt, không bị người khác ức hiếp!”
Diệp Huyên nhẹ giọng nói: “Rất khó!”
Mạc Tà gật đầu: “Đúng thế!”
Lúc này, Thần Đạo binh ở cách đó không xa đột nhiên nói: “Hai vị, đến rồi!”
Dứt lời, cự long dừng