Ông lão nhìn Diệp Huyên và Mạc Tà: “Vạn Sơn Trường Thành?”
Giọng nói khàn khàn, nghe rất khó chịu, giống như trong cổ họng có đàm vậy.
Mạc Tà đang muốn trả lời thì Diệp Huyên đã nói: “Không, chúng ta đến từ Thần Quốc!”
Mạc Tà: “…”
Ông lão nhìn Diệp Huyên: “Ngươi nhìn kỹ ta đi”.
Diệp Huyên quan sát ông lão một lúc, hơi khó hiểu: “Tiền bối có ý gì?”
Ông lão nhìn thẳng vào Diệp Huyên: “Ngươi xem ta có giống kẻ ngốc không?”
Diệp Huyên: “…”
Ông lão đột nhiên biến mất, Diệp Huyên đang muốn ra tay thì Mạc Tà đã nói: “Để ta!”
Dứt lời, hắn ta bay nhanh về phía trước, một khắc sau, một tàn ảnh xuất hiện.
Vụt!
Cơ thể Mạc Tà xuyên qua không gian, đánh về phía ông lão kia!
Ầm!
Một tiếng nổ đột nhiên vang lên, sau đó, hai người liên tục lùi về sau, trong lúc lùi lại, Mạc Tà chỉ một cái về phía trước, không gian xung quanh ông lão ở cách đó trăm trượng lập tức nổ tung.
Cùng lúc đó, Mạc Tà chợt xuất hiện trước mặt ông lão, một lực lượng mạnh mẽ lập tức đẩy ông lão lùi xa mấy trăm trượng!
Thật mạnh quá!
Diệp Huyên ở cách đó không xa hơi giật mình!
Khoảng thời gian này, hắn và Mạc Tà chưa từng giao thủ với nhau, vì thế, hiểu biết về thực lực của Mạc Tà của hắn vẫn dừng lại lúc ở tinh vực Vị Ương, hắn không ngờ bây giờ Mạc Tà đã mạnh đến mức này rồi.
Có thể