Diệp Huyên trầm giọng: “Tại sao các người lại làm vậy? Mục đích là gì?”
Lục U nhẹ giọng nói: “Truyền bá văn hoá của chúng ta!”
Diệp Huyên hỏi: “Vậy tại sao phải đến một nơi nhỏ như vậy?”
Lục U cười nói: “Đến thế giới lớn thì rất dễ khiến người ta chú ý, sẽ dẫn đến rất nhiều rắc rối.
Hơn nữa, ở thế giới lớn có quá nhiều các thế lực, muốn truyền bá văn hoá đạo thống của chúng ta một cách hoà bình rất khó”.
Diệp Huyên trầm mặc.
Lục U lại nói: “Nếu Diệp công tử có thời gian, nhất định phải quay về Thanh Thương Giới xem thử, ở đó đã thay đổi rất nhiều, ngươi sẽ rất ngạc nhiên”.
Diệp Huyên khẽ gật đầu: “Nhất định!”
Lục U cười nói: “Hôm nay không làm phiền Diệp công tử nữa”.
Nói xong nàng ta quay người rời đi.
Diệp Huyên nhẹ giọng nói: “Ngoại trừ Thanh Thương Giới, những thế giới khác cũng có người của các người sao?”
Nam Cung Uyển gật đầu: “Không ít!”
Diệp Huyên lắc đầu cười: “Các người bày trận cũng rất sâu!”
Nam Cung Uyển nhẹ giọng nói: “Trước đây ở thư viện Thương Hải, Diệp công tử có nói một câu ta rất tán thành, chiến tranh là tàn nhẫn, nhưng Diệp công tử có biết, chiến tranh hàng năm còn tàn khốc hơn? Chúng ta có một nhóm mưu sĩ, thường nghiên cứu về các người ở bên này.
Các người hàng năm đều đi chinh chiến, mà nguyên nhân cuối cùng là vì phân tán, tất cả các thế lực thế gia và các tông môn lớn nhỏ