Lúc này, Diệp Huyên cầm hai thanh kiếm đi về phía Lăng Dạ: “Lăng huynh, ngươi cũng đừng nương tay đấy! Hai thanh kiếm này của ta đi xuống, thương của ngươi có thể không đỡ nổi đâu! Nếu thực sự không được thì ngươi đi mượn thêm vài cây thương đi!”
Lăng Dạ: “…”
Trong sân, không khí bỗng chốc trở nên yên tĩnh hơn.
Một thanh kiếm cấp bậc Đạo Cảnh, một thanh kiếm Siêu Việt Đạo Cảnh.
Hơn nữa còn nằm trong tay một Kiếm Thánh!
Đánh thế nào?
Vẻ mặt Lăng Dạ đau khổ.
Nếu Diệp Huyên chiến đấu công bằng với hắn ta thì hắn ta còn có tự tin nhưng nhìn thấy hai thanh kiếm này hắn hoàn toàn tuyệt vọng.
Cho dù hắn lấy ra một cây thương cấp bậc Đạo Cảnh thì cũng không đánh nổi thanh kiếm Siêu Việt Đạo Cảnh kia!
Kiếm Siêu Việt Đạo Cảnh!
Thanh kiếm này nằm trong tay Diệp Huyên thì sức chiến đấu không chỉ tăng lên thêm một hai phần!
Diệp Huyên nhìn Lăng Dạ: “Lăng huynh, ra tay thôi!”
Lăng Dạ nhìn Diệp Huyên, ngay sau đó đột nhiên hắn xông về phía trước, trường thương trong tay giống