Diệp Huyên gật đầu: “Xem ra, ngươi không định bồi thường cho tổn thất của ta rồi”.
Vừa dứt lời, kiếm của hắn chém thẳng xuống!
Vù!
Một cánh tay của Thương Khâu trực tiếp bay đi, máu tươi chảy ào ạt!
Thế nhưng Thương Khâu ngay cả mí mắt cũng không hề chớp, hắn ta cứ nhìn Diệp Huyên chằm chằm như vậy.
Diệp Huyên không nói lời dông dài, cũng không hề do dự, một kiếm chém xuống đầu Thương Khâu.
Mà ngay lúc này, một cây trường thương đột nhiên xuyên qua không trung phóng tới.
Keng!
Kiếm của Diệp Huyên bị trường thương của Lăng Dạ ngăn cản.
Mà lúc đó, binh lính xung quanh đột nhiên đều vây lại.
Diệp Huyên nhìn xung quanh, nhếch miệng cười: “Không muốn nhận thua sao?”
Ngay lúc này, Nam Cung Uyển đột nhiên nói: “Lấy năm triệu Thần Tinh đến cho Diệp công tử!”
Sắc mặt Thương Khâu có chút khó coi, hắn ta đang định nói thì Nam Cung Uyển nhìn hắn, ánh mắt nàng ta rất bình tĩnh nhưng trong lòng Thương Khâu lại khẽ run, không dám nói gì lập tức quay người rời đi.
Nam Cung Uyển nhẹ nhàng vung tay phải, ngay sau đó, những binh lính kia vây xung quanh đồng loạt lui xuống.
Nam Cung Uyển đi đến trước mặt Diệp Huyên, nàng ta lấy hai người vàng trong tay đưa hết cho Diệp Huyên, sau đó nói: “Diệp công tử, Thần Quốc ta dám cược, thua cũng phục, đây là của ngươi!”
Diệp Huyên không từ chối, trực tiếp nhận lấy hai người vàng, sau đó nói: “Nam Cung cô nương, đa tạ!”
Nam