Võ sư Nam Phái cười: “Ngăn cản bằng cách nào đây? Đã có mấy trăm nghìn người tới rồi, mà Thần Quốc chính là một con dê béo trong mắt bọn họ, ai cũng muốn chia phần!”
Diệp Huyên nói: “Người bình thường không hiểu, chẳng lẽ Tinh chủ và Sở chân nhân cũng không hiểu?”
Võ sư Nam Phái lắc đầu: “Bọn họ càng tham! Hơn nữa, bọn họ cần có người dùng mạng mình đi thăm dò thực lực của Thần Quốc!”
Nghe vậy, Diệp Huyên lập tức hiểu ra.
Võ sư Nam Phái lại nói: “Diệp tiểu hữu, lão phu có một yêu cầu quá đáng”.
Diệp Huyên nhìn ông ta: “Tiền bối nói đi”.
Võ sư Nam Phái nói: “Học trò kia của ta quá cứng đầu, không biết biến báo, sau này nếu có chuyện gì, mong Diệp thành chủ có thể quan tâm một chút!”
Nói xong, ông ta búng tay một cái, một chiếc nhẫn chứa đồ bay đến trước mặt Diệp Huyên.
Bên trong nhẫn chứa đồ có một bảo vật cấp bậc Đạo Cảnh!
Võ sư Nam Phái cười: “Đây là bảo vật Đạo Cảnh duy nhất của ta, nha đầu kia lại không thích, cho nên mong Diệp công tử đừng chê!”
Diệp Huyên búng tay, bắn nhẫn chứa đồ lại trước mặt võ sư Nam Phái.
Võ sư Nam Phái nhìn Diệp Huyên, đợi hắn lên tiếng.
Diệp Huyên nói: “Lúc trước tiền bối từng nói chuyện giúp ta mấy lần, ơn tình này ta vẫn luôn nhớ trong lòng.
Cái khác ta không dám đảm bảo, nhưng sau này nếu Triệu cô nương gặp nguy hiểm gì, chỉ cần trong phạm vi cho