Trên một ngọn núi phía xa, Diệp Huyên và Mạc Tà nhìn đám người ầm ĩ bên dưới.
Diệp Huyên nhẹ giọng nói: “Những người này đúng là vua mạnh miệng!”
Mạc Tà gật đầu: “Luôn có một vài người cảm thấy mình rất lợi hại, nhưng lúc thật sự gặp chuyện lại vô cùng sợ hãi”.
Diệp Huyên cười: “Cũng phải hiểu cho họ, dù sao ngoài việc mạnh miệng, bọn họ cũng không thể làm gì cả”.
Mạc Tà nhìn Diệp Huyên: “Diệp huynh, tiếp theo huynh định làm gì?”
Diệp Huyên nhẹ giọng nói: “Khiêm tốn, im lặng theo dõi tình huống”.
Mạc Tà gật đầu: “Đã hiểu, chắc chắn huynh lại có ý đồ xấu gì rồi!”
Diệp Huyên: “…”
Mạc Tà ngẩng đầu nhìn lên chân trời xa xa: “Rốt cuộc Thần Quốc mạnh đến mức nào?”
Diệp Huyên nhìn về hướng Thần Quốc, nhẹ giọng nói: “Không biết… Nhưng việc này đã không còn liên quan đến chúng ta.
Đi thôi, đi tu luyện”.
Hai người nhanh chóng rời đi.
…
Thần Quốc, Thổ Mộc Bảo.
Lúc này, toàn bộ ba nghìn binh sĩ trong Thổ Mộc Bảo đang tập trung phía sau cổng thành, người dẫn đầu chính là Việt thống lĩnh kia.
Hai bên Việt thống lĩnh còn có