Hai mắt Diệp Huyên dần khép lại, thần thức của hắn lướt qua cả tòa thành này, không lâu sau hắn biến mất ngay tại chỗ.
Chỉ trong chốc lát, Diệp Huyên đã đến trước một gian đại điện, trong đại điện có một người đang ngồi.
Tinh chủ!
Diệp Huyên nhìn Tinh chủ: “Đang đợi ta sao?”
VietWriter.vn
Tinh chủ gật đầu, ông ta đứng lên đi đến gần trước mặt Diệp Huyên, ông ta liếc nhìn Diệp Huyên sau đó nói: “Diệp Huyên, không thể không nói, ngươi thật sự rất ưu tú!”
Diệp Huyên gật đầu: “Quen biết ông lâu như vậy, cuối cùng ông cũng nói một câu tiếng người rồi!”
Tinh chủ lắc đầu: “Không thể không nói, ham muốn có được bảo vật của ngươi thật sự là một quyết định sai lầm nhất của ta. Nhưng ta cũng không còn cách nào khác!”
Diệp Huyên lấy ra một viên Thần Tinh rồi nuốt chửng: “Ông chắc chắn muốn nói chuyện? Con người ta quang minh chính đại, tâm địa ngay thẳng không nói lời quanh co vòng vèo. Bây giờ trạng thái của ta vẫn chưa hồi phục hoàn toàn”.
Tinh chủ cười nói: “Ngươi cứ việc nuốt Thần Tinh, nếu như đánh với ngươi một trận ta còn sợ vậy thì mấy năm nay thật sự sống uổng phí rồi!”