Tả Tịnh ở bên vội vàng đỡ lấy hắn: "Ngươi, ngươi không sao đấy chứ?"
Giọng nói hơi run rẩy.
Thân thể Diệp Huyên vẫn co giật từng cơn, như bị động kinh vậy!
Tả Tịnh vội vàng nhìn sang ông lão, vẻ mặt rất lo lắng: "Đại gia gia, mau cứu hắn đi!"
Ông lão liếc nhìn Diệp Huyên rồi nói: "Tiểu tử này có chút kì lạ!"
Tả Tịnh cả giận nói: "Có gì mà lạ chứ! Hắn đã cứu Đao Tông chúng ta đó! Đại gia gia, sao người lại máu lạnh như vậy chứ, sau này con sẽ không gọi người là gia gia nữa! Lão già, con gọi người là lão già!"
Ông lão có hơi cạn lời, lão nhìn Diệp Huyên đang nằm trên đất, sau đó búng tay một cái, một bình ngọc trắng đáp xuống trước mặt Diệp Huyên.
VietWriter.vn
Tả Tịnh vội vàng mở bình ngọc trắng ra, sau đó đổ tất cả đan dược ở bên trong ra đút cho Diệp Huyên...
Cứ thế, khoảng chừng nửa canh giờ sau, Diệp Huyên chậm rãi mở mắt ra, hắn có hơi mơ màng: "Ta còn sống sao?"
Tả Tịnh vội vàng đáp: "Sống, còn sống!"
Diệp Huyên thở dài ra một hơi: "Còn sống à..."
Tả Tịnh hơi: "Kiếm tu vô liêm sỉ.... Xin lỗi".
Diệp Huyên nhìn Tả Tịnh rồi thấp giọng thở dài: "Sao lại khách khí như vậy? Bạn bè giúp đỡ lẫn nhau chẳng phải chuyện rất bình thường à?"
Tả Tịnh nhìn về phía Diệp Huyên: "Ngươi xem ta là bạn bè sao?"
Diệp Huyên gật đầu: "Đúng vậy!"
Tả Tịnh đột nhiên bật khóc: "Ta, ta trước đó còn muốn cướp đồ của ngươi, ta, ta thật sự rất