Tiểu Linh Nhi nhìn cô bé kia, sau đó lại quay sang Diệp Huyên: "Ta cũng muốn ăn!"
Diệp Huyên cười ha ha: "Được thôi, ăn chung đi!"
Tiểu Linh Nhi mỉm cười, sau đó cầm đũa chuẩn bị gắp thì Diệp Huyên lại nói: "Để khách ăn trước".
Tiểu Linh Nhi "ồ" một tiếng, sau đó nhìn về phía cô bé, ý là ngươi mau ăn đi!
Cô bé nhìn Tiểu Linh Nhi: "Bản nguyên chi linh đặc thù, tương lai sẽ có vô hạn khả năng!"
Tiểu Linh Nhi hỏi: "Nghĩa là rất lợi hại à?"
VietWriter.vn
Cô bé gật đầu.
Tiểu Linh Nhi lại vội hỏi: "Sẽ lợi hại thật sao?"
Cô bé nhìn Tiểu Linh Nhi: "Theo ta thì sẽ rất lợi hại, còn theo hắn thì thành tựu có hạn!"
Diệp Huyên khẽ mỉm cười, không nói gì.
Trong lòng hắn đúng là hơi ngạc nhiên, bởi vì hắn không ngờ cô bé lại coi trọng Tiểu Linh Nhi như thế.
Tiểu Linh Nhi lại lắc đầu ngay: "Không theo ngươi đâu!"
Cô bé gật đầu, cũng không hỏi tại sao.
Từ trước đến giờ nàng ta chưa từng cưỡng cầu bất cứ điều gì!
Giống như bảo vật của Diệp Huyên, bảo vật này không chọn đi theo nàng ta, thì nàng ta cũng không ép buộc.
Nếu là của ta, thì nhất định là của ta. Còn nếu đã không phải, có cho ta cũng không cần!
Cô bé cầm lấy đũa gắp một miếng nấm cho vào trong miệng, một lát sau, nàng