Có lẽ, đây chính là cuộc đời!
Mà giờ khắc này, hắn thật sự thấy nhớ cô gái váy trắng.
Nếu nàng ấy vẫn còn ở đây, chắc chắn rất nhiều nghi hoặc trên phương diện kiếm đạo của bản thân sẽ được giải quyết dễ dàng. Mà bây giờ, hắn làm gì cũng chỉ có thể dựa vào bản thân tự giác ngộ ra. Nếu ngộ không hết hay ngộ sai...
Đúng lúc này, cô bé đột nhiên lên tiếng: "Đến rồi!"
Diệp Huyên thôi không nghĩ nữa, cúi đầu nhìn xuống.
Trật Tự Thành!
Cự long màu vàng đáp xuống, Diệp Huyên cùng cô bé nhảy xuống đất.
VietWriter.vn
Cô bé dẫn Diệp Huyên đi đến phủ Thành chủ.
Trên đường, Diệp Huyên đột nhiên hỏi: "Vẫn chưa biết nên xưng hô với ngươi như thế nào!"
Cô bé nói: "Tiểu Thất".
Diệp Huyên sửng sốt: "Tiểu Thất?"
Tiểu Thất gật đầu: "Có vấn đề gì à?"
Diệp Huyên cười mỉm: "Tên này đơn giản thật đấy! Chắc là có hàm nghĩa gì nhỉ?"
Tiểu Thất lạnh nhạt nói: "Cứ là Tiểu Thất thôi".
Diệp Huyên: "..."
Chỉ chốc lát, Tiểu Thất đã dẫn Diệp Huyên đến phủ Thành chủ, ở đây có bảy người.
Trong đó hắn biết hai người, chính là hai ông lão ôm kiếm đứng sau Tiểu Thất ngày trước.
Hai người này là Hướng Kình và Hướng Hữu.
Trong đó Hướng Kình đã từng gặp