Tiểu Thất bỗng nhiên biến mất.
Nụ cười của cô gái tóc trắng cứng lại, ngay sau đó, cả người nàng ta trực tiếp trở nên hư ảo.
Mà lúc này, Tiểu Thất đã xuất hiện ở phía sau nàng ta.
Chết rồi?
Diệp Huyên ở gần đó ngây cả người.
Không phải cứ như vậy mà hết rồi chứ?
VietWriter.vn
Mà lúc này, không biết từ lúc nào cô gái tóc trắng đã xuất hiện ở chỗ bản nguyên của Tiểu Thất đang đứng.
Tiểu Thất xoay người nhìn về phía cô gái tóc trắng, cô gái tóc trắng nhẹ giọng nói: “Vậy mà lại chém mất một phần phân thân của ta rồi!”
Phân thân!
Cách đó không xa, sắc mặt Diệp Huyên đông cứng lại, hắn không ngờ rằng thứ mà vừa nãy Tiểu Thất chém đi lại chỉ là một phần phân thân của cô gái tóc trắng!
Xảy ra vấn đề rồi!
Bây giờ người ở trước mặt là phân thân hay là bản thể đây?
Diệp Huyên nhìn về phía Tiểu Thất, còn Tiểu Thất đi về phía cô gái tóc trắng, nàng ta bước rất chậm rất chậm.
Cô gái tóc trắng nhìn Tiểu Thất, vừa cười vừa nói: “Không thể không nói, ngươi đúng là người yêu nghiệt nhất trong vũ trụ hỗn độn bao nhiêu năm nay! Cho dù đặt ngươi ở thời đại Thần tộc, ngươi cũng có thể ngạo mạn xưng hùng xưng bá rồi!”
Tiểu Thất nhẹ giọng nói: “Thế giới này không cần Thiên Đạo!”
Cô gái tóc trắng vừa cười vừa nói: “Không có ta! Cũng sẽ có Thiên Đạo khác, ví dụ như ngươi, nếu như ta thua, ngươi chính là Thiên Đạo kế tiếp!”
Tiểu Thất lắc đầu: “Ta sẽ không làm Thiên Đạo!”
Cô gái tóc trắng nhìn Tiểu Thất: “Ngươi có biết loài người các ngươi có lòng