Diệp Huyên vui vẻ trong lòng: “Được!”
Nói xong, hắn rời khỏi đại điện.
Bên ngoài đại điện là cảnh tượng gió bụi cuồn cuộn, linh khí bốn phía vô cùng ít ỏi, sắc trời u ám, chẳng có chút ánh nắng nào.
Diệp Huyên hỏi: “Tiền bối, đây là nơi nào vậy?”
Tầng sáu đáp: “Một nơi bị lịch sử lãng quên, trước kia nơi này cũng rất phồn hoa, đáng tiếc không thể giữ được dáng vẻ ấy mãi mãi. Vũ trụ hỗn độn của các ngươi rồi cũng sẽ có ngày bị hủy diệt như thế thôi!”
Diệp Huyên trầm mặc.
VietWriter.vn
Vũ trụ hỗn độn bị hủy diệt ư?
Hắn không có thời gian để nghĩ quá nhiều, bởi vì hiện giờ hắn chỉ nghĩ đến việc phải làm sao để bản thân không bị hủy diệt.
Diệp Huyên thu hồi suy nghĩ, bắt đầu đu tới một khu đất trống, sau đó hỏi: “Tiền bối, bộ Táng Quyền này luyện kiểu gì?”
Tầng sáu đáp: “Táng Quyền, ý của nó chính là chữ ‘táng’. Còn Táng là gì? Chính là mai táng! Một quyền của ta đánh ra, nếu không phải địch mai táng ta thì chính là ta mai táng địch. Cách tu luyện vô cùng đơn giản, chủ cần dựa vào sức mạnh thân thể rồi vận hành kinh mạch theo chỉ dẫn, nhưng mỗi lần thi triển Táng Quyền thì cũng làm nghịch chuyển kinh mạch huyền khí, bởi vậy sẽ có cảm giác hơi đau”.
Hơi đau?
Diệp Huyên hỏi: “Tiền bối, thật sự chỉ hơi hơi thôi sao?”
Tầng sáu nói: “Ừ”.
Mặt Diệp Huyên đen sì, còn lâu