Diệp Huyên nói: “Đi xem thử không?”
Tiểu Thất gật đầu.
Không bao lâu sau, Diệp Huyên và Tiểu Thất đã đến trước cổng thành Liêu Nguyên Thành, cổng thành không hề canh phòng.
Diệp Huyên và Tiểu Thất đi vào trong thành, rất nhanh sau đó hai người họ đã vào bên trong. Trong thành khá phồn hoa, mà ở hai bên đường phố có rất nhiều sạp quán!
Sạp quán!
Diệp huyên có hơi tò mò, hắn đi đến trước mặt một người áo đen ở phía bên phải, trước mặt người áo đen đang bày một thanh trường kiếm màu đen, toàn thân kiếm đen thui, rất kỳ lạ.
VietWriter.vn
Ánh mắt của Tiểu Thất cũng dừng lại ở thanh kiếm đó.
Diệp Huyên nhìn người áo đen: “Kiếm này bán thế nào?”
Người áo đen nói: “Ba mươi triệu thần tinh!”
Giọng nói hơi khàn khàn.
Ba mươi triệu thần tinh!
Diệp Huyên quan sát thanh kiếm màu đen đó một chút sau đó lắc đầu: “Quá đắt!”
Nói xong, hắn nhìn sang Tiểu Thất: “Chúng ta đi thôi!”
Tiểu Thất trừng mắt nhìn: “Đắt sao?”
Diệp Huyên có chút cạn lời, nha đầu này rõ ràng chưa từng mặc cả!
Cũng đúng, người sống vinh hoa phú quý từ nhỏ như nàng ta thì sao biết mặc cả chứ?
Diệp Huyên nhìn người áo đen: “Bớt chút được không?”
Thanh kiếm màu đen này là vật cấp bậc Đạo Cảnh, bây giờ thứ hắn thiếu nhất